Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 146: Tô Vọng Đình Thất Vọng

Chương 146: Tô Vọng Đình Thất VọngChương 146: Tô Vọng Đình Thất Vọng
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu vừa trở về từ chỗ cô ấy phải không? Cậu đã nghe được tin gì từ cô ấy?
"Tại sao chúng ta không nên tiến cử cô ấy lên cấp trên? Trước đây cô ấy đã bị tống đi nơi nào? Phải đi chữa bệnh cho ai? Chữa khỏi chưa? Cậu có nghe cô ấy nói không?”
Tô Vọng Đình nghe anh ta chỉ quan tâm những vấn đề này, lại không chút quan tâm đến tình cảnh và nguy hiểm mà cô ấy có thể gặp phải.
Ánh mắt Tô Vọng Đình nhìn Triệu Học Binh dần lạnh đi, đầu óc cũng càng tỉnh táo, mặt lãnh đạm:
"Không có, cô ấy cũng không nói cái gì với tôi. Ý là để cho tôi không cần tự mình đa tình, xen vào việc của người khác, tránh xa cô ấy ra."
Triệu Học Binh ngẩn người, rồi không nhịn được xông lên hỏi:
"Cô ấy muốn qua cầu rút ván sao?t"
Tô Vọng Đình "Ồ" một tiếng, không biết là trào phúng hay là tự giễu:
"Cầu này là do tôi tự mình dựng, miễn cưỡng đẩy cô ấy đi lên, cô ấy hoàn toàn cũng không muốn cái cầu này."
"Làm sao có thể?!"
Triệu Học Binh nghẹn giọng hỏi:
"Chẳng lẽ là cô ấy không muốn được điều về thành phố, không muốn vào quân đội, không muốn có một công việc tốt, một tương lai tốt hơn ư?!"
"Sao lại không thể?"
Tô Vọng Đình dùng câu hỏi trước đó Phong Tri Ý hỏi anh ta, hỏi ngược lại Triệu Học Binh:
"Mỗi người đều có chí hướng khác nhau, ta nghĩ là mật đường, nhưng với người khác lại có thể là thạch tín. Chúng ta đã không để tâm đến mong muốn của cô ấy, còn tự cho mình là đúng."
Triệu Học Binh im lặng:
"Nói như vậy, cô ấy quả thật được cấp trên coi trọng, thậm chí vì toại nguyện cho cô ấy mà còn đè xuống tiến cử của chúng ta trong quân đội?"
"Cho nên, cô ấy mới không có tội, cũng không có điều động, giống như không có việc gì bị đưa trở về, tiếp tục làm thanh niên trí thức sao?"
Cho đến bây giờ, Triệu Học Binh cũng chỉ quan tâm đến vấn đề này. So với ý muốn của cô ấy và Tô Vọng Đình có phải bị cô ấy chán ghét vì điều này hay không thì anh ta không hỏi tới.
Tô Vọng Đình thất vọng cúi đầu, khóe miệng trào phúng câu một chút, giọng nói hờ hững bình tĩnh nói:
"Không biết. Dù sao sau này chúng ta không cần nhiều chuyện, không cần làm người ta chê cười."
Sau đó anh ta không muốn nhiều lời, bước vào trong sân đẩy xe đạp của mình ra, sau đó nói:
"Tôi về bộ đội trước."
"Đã muộn như vậy rồi sao còn về đó?"
Triệu Học Binh sửng sốt, ngay lập tức ngăn xe của anh ta lại: "Hôm nay cậu không mang theo cảnh vệ, đợi một lát, tôi đi cùng cậu."
"Không cần."
Tô Vọng Đình vòng qua anh ta, dắt xe ra sân rôi nhảy lên xe nhanh chóng đạp di xa.
Thật ra lúc này cũng không quá muộn, trời vừa mới tối, đi cũng chỉ mới hơn bảy giờ, huống chi còn có ánh trăng.
Trong lòng Tô Vọng Đình nghẹn lại, anh ta đạp xe rất nhanh, bị gió núi đập vào nửa giờ, đến mức mặt đã hơi cứng đờ, mới đi vào trong doanh trại quân đội.
Lúc trở về ký túc xá, anh ta đi ngang qua phòng của doanh trưởng, thấy ánh đèn bên trong vẫn còn sáng, chân dừng một chút, sau đó anh ta đi gõ cửa, đi vào với vẻ mặt uể oải tủi thân muốn được an ủi:
"Chú Hà, cháu ngu ngốc lắm phải không?"
Doanh trưởng Hà mới bốn mươi tuổi, dạng vẻ hơi đẹp trai lại rắn rỏi ngẩn người, sau đó bật cười, bộ mặt nghiêm túc như băng lạnh tan ra, ấm áp trêu đùa:
"Sao đột nhiên lại tự biết bản thân như vậy?"
Tô Vọng Đình nghe vậy ngay lập tức suy sụp:
"Thật sự rất ngu Xuan sao?"
Doanh trưởng Hà thấy anh ta nghiêm túc, trong lòng “lộp bộp" một chút, đứa nhỏ này bị đả kích gì sao? Vội vàng quan tâm hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên đang yên đang lành lại đi hỏi câu hỏi này? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận