Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 155: Thủ Trưởng Gửi Đồ

Chương 155: Thủ Trưởng Gửi ĐồChương 155: Thủ Trưởng Gửi Đồ
Lão thủ trưởng đang làm gì vậy? Sao tự dưng lại gửi cho mình nhiều đồ và tiền đến vậy?
Nhìn thấy trong "túi tiền" này còn có một bức thư, Phong Tri Ý mở ra đọc mới biết hóa ra đây là "công lý" mà thủ trưởng đã giúp cô đòi lại từ nhà họ Trần.
Ông nội của nguyên thân đã sắp xếp để nguyên thân sống ở nhà họ Trần, còn cho nhà họ Trần một khoản "phí vất vả" xa xỉ.
Mà chi phí ăn mặc của nguyên thân còn trả thêm lần nữa.
Nguyên thân ở nhà họ Trần hơn hai năm, bị nhà họ Trần lừa gạt lấy đi không ít tiền và đồ tốt, giờ thủ trưởng cho người đến bắt nhà họ Trân nhổ mấy thứ kia ra, quy đổi thành tiền trả lại cho cô, chính là một túi đây tiền và phiếu này đây.
Còn nói với cô rằng ông đã nhờ người đi đường vòng lừa lấy lại, nhà họ Trần không biết cuộc sống của cô ở đây đã thay đổi ra sao, yên tâm để cô ở lại đây sống, thân phận bây giờ của cô sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.
Về phần những thứ ăn mặc này kia là do thủ trưởng nghe nói lúc nhà họ Trần đuổi cô ra khỏi nhà chỉ cho cô ít đồ rách nát, sợ cô không có gì để dùng.
Lại nghe cô ở lại thị trấn nhỏ này, nhiều đồ không mua được nên đặc biệt bảo người chuẩn bị quần áo, lương thực cho cô vượt qua mùa đông.
Còn hỏi cô có đủ không, không đủ thì viết thư cho ông, ông sẽ bảo người chuẩn bị thêm cho cô.
Hơn nữa ông còn nói rõ rằng những thứ này đều là dùng tiền nhà họ Trần bồi thường cho cô để mua, bảo cô đừng từ chối, đây vốn là đồ của cô.
Cuối thư còn bảo cô nghỉ cuối năm đến chỗ mình ăn Tất.
Cũng không biết có phải đã phát hiện cô lừa Đại đội trưởng ve chuyện "kiện hàng người nhà gửi tới" hay không mà cố tình dùng địa chỉ của nhà họ Trân gửi đồ tới.
Còn bảo cô nếu có viết thư trả lời lại thì cứ dùng địa chỉ của "nhà họ Trần”, ông sẽ nhận được.
Giờ thì hay rồi,'kiện hàng người nhà gửi" thực ra đã hoàn toàn chứng thực cho cô.
Tạo cho cô một hình tượng rằng phía sau cô có một gia đình quyền quý, không dễ trêu chọc.
Lão thủ trưởng này, nhọc lòng tới làm chỗ dựa cho cô thế này, đúng là...
Phong Tri Ý vừa cảm động vừa buồn cười, nhưng trong lòng vẫn chấp nhận phần tình cảm sâu sắc, ấm áp này.
Thu dọn xong đồ, cất vào chỗ, cô cam một ít kẹo sữa, bánh quy và một túi thịt xông khói lớn ra đưa cho bác Bành.
Cũng nói cho bác Bành biết,'người nhà" cô gửi nhiều đồ dùng mùa đông đến cho cô lắm, không cần bác Bành chuẩn bị chăn bông cho mình nữa.
Chăn bông trong thời đại này là một vật phẩm hiếm có lại đắt tiền, không phải lúc nào trong thị trấn cũng bán, hơn nữa số lượng gần như là bị giới hạn.
Phong Tri Ý trước đó đã vứt mấy cái chăn mỏng rách nát của nguyên thân đi rồi, cũng không tiện lấy những chiếc chăn thừa ra khỏi không gian. Giờ buổi tối cô đang đắp chiếc chăn lông mang từ tỉnh thành về, thấy thời tiết lạnh dần, sau còn có thể lạnh hơn nữa, thế nên trước đó bác Bành đã để ý thấy, nói để hỏi từng nhà xem có bông không, nghĩ cách may một chiếc chăn cho cô.
Nhưng ai ngờ bên này bác Bành còn chưa kịp hành động thì thủ trưởng đã gửi chăn may sẵn cho cô, thực sự đã giúp cô tránh được rất nhiều phiền toái.
Dù sao mấy đồ như bông này nọ, ai cũng rất cần, chưa chắc đã đổi lại được.
Bác Bành khách sáo từ chối hai lần nhưng vẫn khó nén được sự vui mừng nhận lấy đồ.
Nghe lời Phong Tri Ý nói, bà ta hưng phấn khen ngợi:
"Người nhà cháu thương cháu thật đấy, chuẩn bị cho cháu đầy đủ mọi thứ-"
"Vâng."
Phong Tri Ý mỉm cười, khẽ gật đầu, thủ trưởng đối xử với cô đúng là có vài phần thật lòng.
Tuy rằng, có vài phần có thể cũng chỉ là vì sức khỏe của ông nên muốn duy trì liên lạc với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận