Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 157: Mót Củ Sen

Chương 157: Mót Củ SenChương 157: Mót Củ Sen
Phong Tri Ý không chỉ lấy thuốc mỡ cho anh, đưa cho anh cả đống lớn bánh quy, mứt hoa quả, thịt:
"Đừng bóc nữa, thế này là đủ rồi. Thuốc mỡ về tắm sạch rồi bôi."
Thời tiết đêm nay không tốt, ngoài trời đen kịt không thấy chút ánh sáng.
Nhưng đáy mắt Mạnh Tây Châu hình như lại lóe lên chút ánh sáng, giống như chấm tròn nhỏ thắp sáng cả bầu trời đêm, anh nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại như lời thì thâm trong đêm:
"Được. Vậy cô ngủ sớm một chút, tôi đi trước đây."
Người gác đêm chốc nữa sẽ tới, anh không tiện ở lại đây lâu, nói xong, anh ôm cả đống đồ bỏ chạy vào trong màn đêm.
Phong Tri Ý đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nhấc cả một giỏ lớn đựng hạt dẻ kia lên cân, nặng trịch, không khỏi thâm thở dài trong lòng: Đứa trẻ bướng bỉnh này.
Có sự đe dọa mạnh tay của thủ trưởng cộng thêm đại đội trưởng đích thân ra mặt cảnh cáo, cũng không còn ai càn quấy đến cầu xin cô chữa bệnh cho nữa.
Thế là cuộc sống của Phong Tri Ý cũng dần yên bình trở lại.
Cũng vì Quốc khánh đã qua, đại đội bắt đầu bận rộn đào khoai lang.
Khoai lang ở vùng này được coi là một nửa lương thực chính, vì sản lượng cao, số lượng nhiều, phải hơn chục ngày mới đào hết.
Ngay sau đó chính là mùa gặt lúa, cũng là một việc lớn, bận khoảng nửa tháng.
Sau đó là đến lúc gieo hạt cải dầu, lúa mì, đào củ sen, tưới tiêu mùa đông, đào mương, sông, những công việc cuối cùng khác.
Sau khi thu hoạch mía và gieo cải dầu, lúa mì xong thì đã tới cuối tháng mười một, đầu tháng mười hai, thời tiết dần trở lên lạnh hơn.
Khi đào củ sen trong ao, khí lạnh trong nước bùn cực nhiều, hơn nữa nơi này cũng không có quần áo chống lạnh không thấm nước, phải dùng tay chân trân để đào, chưa nói đến người dính đầy bùn, còn cực kì lạnh.
Nhưng đại đội trưởng nói đào củ sen xong, có thể vẫn còn sót lại, ai đào lên được hết thì là của người đó.
Thế nên có nhiều người chỉ chờ đại đội trưởng nói có thể tự đào rồi, là người lớn trẻ con đều lao xuống hết.
Ngay cả bác Bành và Bành Nha Nha cũng kích động cầm sọt đi về phía ao, Phong Tri Ý cản cũng không được.
Thu được một ít mà để khí lạnh xâm nhập vào người, thậm chí là bị lạnh cóng thành bệnh có đáng không? Ngược lại còn mất nhiều được ít?
Nhưng một già một trẻ trong nhà đã lao xuống rồi, cô không xuống có phải là hơi kì quái không?
Phong Tri Ý đang đứng bên bờ, do dự không biết có nên xuống không thì Mạnh Tây Châu như lơ đãng lướt qua cạnh cô, nhỏ giọng nói một câu:
"Cô đừng xuống, lạnh lắm, để tôi đào giúp cô." Phong Tri Ý dừng động tác xắn quần lên, nghiêng đầu cười, làm khẩu hình "" với anh.
Mạnh Tây Châu đang định xuống nước vội vàng liếc nhìn cô, nhìn thoáng qua thấy bắp chân trắng nõn mềm mại của cô, thấy bên cạnh có người tới, anh vội nói:
"Cô thả ống quần xuống đi."
Sau đó đi đến chỗ ao vắng người.
Phong Tri Ý cúi đầu nhìn ống quần mình, phát hiện chiếc quần thu mình mặc bên trong bị lộ ra, ngượng ngùng vội vàng vuốt phẳng lại xuống.
Giờ nhiệt độ vào khoảng trên dưới mười độ, mặc quần thu hẳn là bình thường thôi nhỉ?
Lại nhìn xung quanh, cô thấy hình như mọi người đều chỉ mặc một chiếc quân, chỉ mình cô là mặc thêm một chiếc quần thu bên trong.
Không biết vì người khác không có dư quần áo mặc hay là vì cơ thể rất sợ lạnh mà Phong Tri Ý không muốn tỏ ra quá khác thường, bèn giấu chiếc quần thu vào trong.
Trong ao nước cách đó không xa, Mạnh Tây Châu đang cúi đầu đào củ sen liếc mắt bắt gặp biểu cảm và cử động nhỏ của cô, khẽ cong cong khóe miệng.
Phong Tri Ý chỉ đành đứng bên bờ ao nhìn đám người đang đào củ sen, khí thế ngất trời, vốn không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Chỉ một lúc sau, người lớn trẻ con đều biến hết thành khỉ bùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận