Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 177: Mạnh Tây Châu Vui Mừng

Chương 177: Mạnh Tây Châu Vui MừngChương 177: Mạnh Tây Châu Vui Mừng
Anh ngồi xổm ngước nhìn cô, như là đang nhìn mặt trời, mặt trăng, ngôi sao trên đỉnh đầu của mình.
"Sao cái gì cô cũng cho tôi vậy?”
"Không có!"
Phong Chỉ Ý thẳng thắn phản bác:
"Những thứ này đều là đô tôi không cần đến."
Những thứ này để ở chỗ cô dần dần sẽ bị cũ hỏng và vứt đi hết, vậy đưa chúng cho người cần chẳng phải là điều tốt sao?
Mạnh Tây Châu bất đắc dĩ cười cười, đây đều là đồ tốt, cô ấy sao có thể không dùng?
Có thể vì cô không thiếu gì nên anh nhận lấy toàn bộ.
Mạnh Tây Châu rũ mắt xuống, giấu đi vẻ vui mừng và sự tính toán sau hàng mi.
Như thế này là ngày càng dính dáng đến nhau một cách sâu đậm hơn, càng ngày càng không có cách nào dứt bỏ được đúng không?
Sau khi Mạnh Tây Châu thu dọn đồ đạc xong, Phong Tri Ý lấy từ trong ba lô ra một bình thuốc rồi nói:
"Đây, chờ sau khi tôi chữa trị cho anh xong thì mỗi ngày anh uống một viên, có thể giúp anh hồi phục lại xương cốt."
Đây là thuốc bổ đặc chế cô làm trong không gian, tranh cho trong lúc anh ấy dưỡng bệnh thì dinh dưỡng không đủ.'Ừ:"
Mạnh Tây Châu nhận và giấu bình thuốc dưới gối, anh quay người lại thấy cô từ trong ba lô lấy ra một cuộn kim châm.
"Kim châm này cô lấy ở đâu vậy?"
Không phải lần trước anh thấy cô ấy dùng lá thông để châm cứu sao?
"Lão thủ trưởng đưa cho tôi lần trước lúc ở trên tỉnh."
Phong Tri Ý quay lưng lại, khử trùng từng cây kim châm mội:
"Được rồi, bây giờ anh nằm xuống đi, xắn ống quần lên, đắp chăn vào, để lộ ra cái chân cần chữa là được. Chuẩn bị xong thì nói với tôi một tiếng."
Mạnh Tây Châu thấy cô quay lưng lại, anh nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh nghe lời nằm lên giường, kéo chăn lên, cầm chiếc áo khoác ngoài mà cô mới cởi ra rồi đưa lên mũi hít thật sâu, cho đến khi mũi tràn ngập mùi thơm của cô, Mạnh Tây Châu cuối cùng mới hài lòng nói với Cô:
"Được rồi"
Lúc này Phong Tri Ý mới quay người lại cầm kim châm tiến tới, nhéo nhéo vào xương chân dị dạng của anh, rồi ngước mắt nhìn anh:
"Sau khi đâm kim vào, có thể sẽ hơi đau nhức, anh hãy chịu đựng một chút."
Mạnh Tây Châu hơi đỏ mặt khi tay cô chạm vào chân mình, nhưng ngọn đèn dầu trong phòng quá mờ nên không thể nhìn thấy, anh cố chịu đựng sự khô nóng trên mặt và tai, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khẽ gật đầu.
Lúc này Phong Tri Ý mới tìm vị trí trên đùi của anh ấy để đâm kim xuống.
Thực ra cô biết châm cứu, nhưng lần này việc chữa trị chủ yếu dựa vào dị năng, châm cứu chỉ là dùng kim châm vào huyệt vị để đưa dị năng vào làm tách xương đùi của anh ra mà thôi.
Vốn dĩ cô muốn bẻ gãy xương và cải tạo lại xương chân, như vậy sẽ nhanh hơn, qua một đêm là xong.
Nhưng như vậy quá đau đớn, cô sợ thân thể bình thường của anh không chịu nổi nên quyết định dùng dị năng từ từ điều chỉnh xương chân của anh ấy thẳng lại.
Mặc dù cách này cũng đau đớn nhưng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với cơn đau do gãy xương, tuy việc điều trị sẽ lâu hơn và rắc rối hơn nhưng khá giống như châm cứu trị liệu thông thường.
Sau khi Phong Tri Ý châm xong, cô ngẩng lên và thấy anh đã đau đến chảy mồ hôi đầy đầu, môi tái nhợt nhưng khuôn mặt anh vẫn dịu dàng nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên và đôi mắt rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh.
Phong Tri Ý xoa bóp xương chân truyền dị năng vào chân anh để tiếp tục trị liệu, rồi mỉm cười hỏi anh:
"Anh không thấy đau à?"
Cưỡng chế nắn xương sẽ rất đau đớn, phải làm rất nhẹ nhàng, chậm rãi, từng chút một mà nắn thẳng.
Mạnh Tây Châu yếu ớt cười nói:
"Cũng được."
"Có thể chịu đựng là được rồi."
Phong Tri Ý thở phào nhẹ nhõm:
"Kiểu điều trị này ít nhất phải kéo dài một tháng, từ nay về sau mỗi lúc trời tối tôi sẽ đến đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận