Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 182: Tôi Có Sức Mạnh Lớn Như Vậy Sao?

Chương 182: Tôi Có Sức Mạnh Lớn Như Vậy Sao?Chương 182: Tôi Có Sức Mạnh Lớn Như Vậy Sao?
"Sáng sớm họ đã ồn ào rồi, không nói gì cả, cứ xông vào muốn đánh tôi."
Vừa nói, cô vừa chỉ vào bác Hứa, khuôn mặt đầy máu và vẻ khổ sở:
"Ừm, bà ta vừa xông vào đã muốn lao vào cào cấu tôi. Tôi đương nhiên né được! Cuối cùng, bà ta nhảy hụt rồi ngã xuống đất dập đầu gãy mất răng cửa."
Sau đó cô chỉ vào Hứa Quốc Xương vẫn đang ôm ngực rên rỉ đau đớn:
"Sau đó anh ta tiến tới đánh tôi, tôi trốn không được, nên đạp anh ta một cái để tự vệ. Ai mà biết là vừa mới đạp xong thì nháy mắt anh ta đã ngã xuống rồi, giờ vẫn còn nằm trên đất không chịu đứng dậy."
Nói tới đây, Phong Tri Ý tự mình nghiêm túc nghỉ ngờ:
“Tôi có sức mạnh lớn như vậy sao?”
Sau đó cô không thay đổi sắc mặt nói:
"Tôi nghi ngờ anh ta ngã xuống nhằm mục đích tống tiền tôi!"
Đại đội trưởng thực sự tin vào lời cô nói, chủ yếu là vì Phong Tri Ý nhìn trông liễu yếu đào tơ, cảm thấy rằng nếu cô dùng toàn lực đạp vào ai đó, để lại vết bầm là cũng không tệ rồi.
Đột nhiên ông ta nhìn Hứa Quốc Xương bằng ánh mắt khinh bỉ: Một người đàn ông trưởng thành đã lập gia đình, lập nghiệp mà cư xử như một người đàn bà chanh chua ăn va lăn lộn, không thấy mất mặt sao? !
Mà ngay cả phần lớn những người đang vây xem cũng nhìn Hứa Quốc Xương bằng con mắt khác.
Chỉ có bản thân Phong Tri Ý biết rằng Hứa Quốc Xương không giả vờ, anh ta ít nhất phải bị gãy một chiếc xương sườn.
Đại đội trưởng lập tức gạt bỏ sự thật rằng Phong Tri Ý đã làm bị thương bốn thế hệ của gia đình họ Hứa, sau đó hỏi nhà họ Hứa, lại hỏi thêm những người biết chuyện khác.
Kết hợp với thông tin mà Phong Tri Ý đưa ra, để tìm hiểu nguồn gốc của sự việc, sau đó ông ta quay đầu sang Phong Tri Ý và hỏi:
"Cô làm sao mà chọc tức vợ của Hứa Quốc Xương vậy?"
"Hả?"
Phong Tri Ý tỏ ra mờ mịt không hiểu lắm:
"Tôi cũng tò mò, tại sao tôi lại chọc tức cô ta? Hay là ông gọi cô ta đến để tôi có thể xem đó là ai? Nhân tiện đối chất một chút, tại sao tôi lại chọc cô ta tức?"
Khóe miệng đại đội trưởng hơi nhếch lên, ông ta quay đầu nhìn nhà họ Hứa với ánh mắt không mấy thiện cảm:
"Gần đây các người nhàn rỗi không có gì làm phải không? Suốt ngày ở không đi sinh sự!"
"Đại đội trưởng!"
Bà cụ Hứa thấy đại đội trưởng mà lại có thể nói ra những lời như vậy, thì hét lên một tiếng:
"Ông không thể như vậy được, thiên vị thanh niên trí thức Trần có tiền có thế sao! Rõ ràng cô ta đánh bị thương và sát hại người khác, sao ông lại có thể ba phải như vậy?!"
Vừa nói, bà ta vỗ đùi khóc to: "Chắt của tôi ơi! Đã hơn năm tháng tuổi rồi, đã thành hình hoàn chỉnh rồi, lại bị một kẻ ác độc giết chết! Là một mạng sống đó! Đại đội trưởng, ông không thể vô lương tâm mà cho rằng không có việc gì được!"
Đại đội trưởng nghe bà ta khóc đến đau đầu:
"Vậy để cháu dâu của bà đến đối chất đi!"
"Gọi thì gọi!"
Bà cụ Hứa lập tức trở mình một cái đứng dậy và bảo cháu trai út của mình đi gọi người, sau đó bà ta quay sang đại đội trưởng để cam kết:
"Nếu đúng là thanh niên trí thức Trân hãm hại, đại đội trưởng như anh phải làm chủ cho nhà họ Hứa của chúng tôi."
"Mạng sống của chắt tôi, vết thương của cháu trai tôi và răng cửa của con dâu tôi bị gãy! Về phần bà già tôi, tôi sẽ rộng lượng mà không so đo với cô ta."
Lời đã nói ra tới mức này, đại đội trưởng cũng đương nhiên hiểu được bà cụ Hứa tính toán như vậy là có ý gì, nhất thời trâm mặt hừ lạnh:
"Yên tâm, tôi sẽ không thiên vị ai, cũng sẽ không bao che ai, nên như thế nào thì sẽ làm như thế đói Các người nếu không phục cách xử lý của tôi, có thể báo công an!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận