Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 198: Có Người Ra Đón

Chương 198: Có Người Ra ĐónChương 198: Có Người Ra Đón
"Chân khỏe rồi, hình như anh hơi cao lên đó."
Mạnh Tây Châu nhìn cô đã đứng đến đầu vai anh.
"Cô cũng cao lên rồi."
Phong Tri Ý có hơi khó chịu, cô nhón nhón chân.
"Tôi mang giày có đế dày nên đương nhiên là cao hơn một chút."
Đây là giày bộ đội mà ngài thủ trưởng có ý tặng cho cô, bảo là mang để giữ ấm.
Nếu như cô mang giày, chắc là còn chưa cao được đến bả vai anh, thật đả kích.
"Anh không thể lớn chậm một chút sao?”
Cô thỉnh thoảng có vào trong không gian để giết thời gian, ăn uống lại rất đầy đủ, lớn lên không chậm, nhưng so ra vẫn kém tên này.
Mạnh Tây Châu mỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt.
"Được, sau này tôi ăn ít một chút."
"Đừng, đừng, đừng, tôi đùa thôi."
Cô vừa nói chuyện vừa đi đến chỗ chiếc xe đạp của anh đang đỗ, Phong Tri ý nhìn xung quanh một chút, nơi này hơi lầy lội, hơn nữa bầu trời lại âm u lác đác mưa bay.
"Đường về có vẻ không tốt lắm, có thể đi xe được không?"
Nghĩ lại mùa mưa trước vừa trôi qua, đúng là mưa nhiều thật.
Cả một quãng đường đi đến đại đội đều là đường đất, e rằng con đường đã trở nên lầy lội vô cùng, đạp xe qua sẽ rất dễ trượt ngã.
"Chắc là được."
Mạnh Tây Châu vác bao lớn, bao nhỏ, nghĩ cách buộc chúng lên xe đạp.
"Cẩn thận một chút là có thể đi được."
Phong Tri Ý thấy đồ đạc mình thật sự rất nhiều, cảm giác không thể treo tất cả lên xe đạp được.
"Vậy anh ngôi xe giúp tôi mang đồ đạc về trước được không?"
Mạnh Tây Châu nhìn đồ đạc dưới đất suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
Anh chỉ tay về xe bò cách đó không xa.
"Vậy cô mang hai túi nhỏ lên xe bò của đại đội đi, hôm nay rất nhiều thanh niên trí thức quay về nên đại đội cố ý để xe bò lại cả ngày. Còn về phần hành lý, tối tôi sẽ đưa qua cho cô."
Đường đi gập ghenh, chở cô về có vẻ không được an toàn.
Quan trọng hơn là, hiện giờ là ban ngày, nếu anh đạp xe chở cô về mà bị người khác nhìn thấy thì không hay.
"Được!"
Phong Tri Ý nhanh nhẹn xách hai cái túi khá lớn lên.
"Vậy chỗ còn lại làm phiền anh, đạp xe cẩn thận một chút nhé." Mạnh Tay Châu khẽ gật đầu, anh nhìn cô qua bên kia tìm được chiếc xe bò của đại đội Mộng Trang rồi mới yên tâm buộc túi lớn túi nhỏ lên xe đạp.
Chuyến xe chở Phong Tri Ý lần này cũng là chuyến cuối cùng, chờ đến bốn giờ rưỡi, mới bắt đầu khởi hành.
Trên chuyến xe, bao gồm có cô, Chu Mạn Mạn, Cao Cường là ba thanh niên trí thức, cộng thêm vài xã viên đi huyện thành dạo phố, thăm người thân tổng cộng được tám người.
Xe bò không lớn, hành lý của mỗi người lại không ít nên ngồi hơi chật chội.
Cao Cường được xem như là thanh niên trai tráng khỏe mạnh của xứ Đông Bắc, cùng với ba nam xã viên nhanh chóng xuống xe đi bộ theo sau.
Vì đường gập ghềnh nên xe bò đi cũng không nhanh, họ hoàn toàn có thể theo kịp.
Đi được hai tiếng, trời tối hẳn thì mới về đến đại đội.
Cao Cường tiện tay giúp cô khuân hành lý tới trước cửa nhà bác Bành, sau khi Phong Tri Ý cảm ơn thì cô gõ vang cửa lớn.
"Bác gái, chúc năm mới tốt lành al
Bác Bành mở cửa nhìn thấy cô, bất chợt "Ôi" lên một tiếng.
"Sao muôn vậy cháu mới về? Mau vào nhà đi!"
Bà ta nói rồi giúp cô mang hành lý vào trong.
Phong Tri Ý đi theo rồi xoay người đóng cửa.
"Cháu đi xe lửa đến huyện thành lúc bốn giờ kém, đợi một lúc lâu mới có chuyến xe trở về đại đội ạ."
Bác Bành oán trách bác đánh xe bò.
"Lão Ngưu này, trời rét đường trơn trượt không chịu về sớm một chút, chạy trong đêm tối nguy hiểm biết bao! Mấy ngày nay tuyết bắt đầu lớn rồi, nơi này vô cùng lầy lội, gần đây trời còn mưa to, rau thúi cả ruột."
Nghe bà ta lải nhải theo thói quen, một người phiêu bạt bên ngoài cả nửa tháng như Phong Tri Ý cũng cảm thấy thân thiết mà cười cười:
Bạn cần đăng nhập để bình luận