Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 207: Đi Hái Nấm

Chương 207: Đi Hái NấmChương 207: Đi Hái Nấm
"Cô đúng là đồ không có lương tâm mài"
Nói xong, anh quay đầu tiếp tục đi.
Phong Tri Ý giật mình sờ mũi rồi đuổi theo, cô nhìn sang hai bên một lúc, nơi này thật lạ mắt.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Mạnh Tây Châu không quay đầu, anh trả lời.
"Ngày hôm qua tôi phát hiện có một đám nấm lớn nên giờ dẫn cô đi hái."
"Hả, ở đâu vậy?"
Cảm giác càng ngày đi càng xa rồi.
"Ở phía trước, không xa."
Mạnh Tây Châu nói xong, quay đầu lại.
"Cô mệt mỏi sao? Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
Chỗ này gần với vùng núi sâu, ít ai lui tới nên không có đường, toàn bộ đều dựa vào bản thân mình để đi, cho nên về lâu dài khó tránh sẽ bị mệt.
Phong Tri Ý khẽ lắc đầu.
"Không có, đi thôi."
Đi về phía trước không bao xa, quả nhiên hai người thấy có một đám nấm lớn rất tươi tốt.
Phong Tri Ý ngạc nhiên chạy lên trước, cô ngồi xổm xuống nhìn một lúc, phát hiện lại có những loại nấm mà cô không thể nhận ra.
"Mấy loại này là nấm gì, hình như tôi chưa từng thấy qua chúng bao giờ?"
Mạnh Tây Châu cũng lắc đầu.
"Tôi không biết tên, nhưng có thể ăn được. Hàng năm tôi vẫn ăn, thỉnh thoảng còn mang ra chợ đen bán, có thể bán được một hào một cân."
"Mùi vị gần giống nấm đùi gà, ninh với gà rất tươi ngon, là mấy con gà nhỏ mà lần trước tôi với cô bắt được trên núi này ý."
Phong Tri Ý hơi nghiêng đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nghe anh bộc bạch bí mật nhỏ "đầu cơ tích trữ" của mình, hình như cô tìm được đồng loại rồi, bỗng nhiên cô cảm thấy thật thân thiết.
"Chúng ta hái hết chỗ nấm này đi. Ngày mai đem ra chợ đen ở thị trấn bán? Dù sao bây giờ cũng không bận rộn việc đồng áng nào."
Mạnh Tây Châu mỉm cười
"Ừ"
Hai người nhanh chóng ngồi xổm xuống, bắt đầu hái nấm.
Mạnh Tây Châu cúi đầu hái nấm, khóe môi vui vẻ hơi cong lên.
Anh biết nếu như mình thành thật có thể rút ngắn một chút khoảng cách với cô.
Hơn nữa, nếu anh cứ ngoan ngoãn, dịu dàng tiếp cận cô như thế này thì mới có thể khiến cho cô tiếp nhận anh.
Không sai, cô thanh niên trí thức bé nhỏ này quá nhạy cảm, đôi mắt trong sáng có thể nhìn thấy rõ được lời nói giả dối, không thành thật, nếu vậy thì cho dù ở cạnh cô, anh cũng không thể nào chạm đến được trái tim cô.
Hái xong mảng nấm lớn xung quanh, Mạnh Tây Châu đứng dậy đổi chỗ, ánh mắt theo thói quen tìm kiếm cô một lúc, thấy Phong Tri Ý chẳng biết từ khi nào đã đưa lưng về phía mình, Mạnh Tây Châu ngẩn người.
"Này, phía sau cô...
"Gì vậy?"
Phong Tri Ý đang hái được một tay đầy nấm thì quay đầu lại, nhận ra ánh mắt anh dường như đang nhìn vào mông mình.
Bất chợt Phong Tri Ý có cảm giác bị xúc phạm, nhanh chóng quay người lại, tức giận nhìn anh.
"Anh làm gì vậy? Lớn như vậy mà ngay cả một chút lịch sự cũng không biết sao?"
"Không phải, đằng sau cô..."
Mạnh Tây Châu lúng túng, hình như quần cô đã bị ướt một mảng lớn, là không cẩn thận ngồi xuống đất bị dính hay sao? Mấy cây nấm này hình như có hơi ướt.
"Đằng sau tôi thế nào..."
Phong Tri Ý vừa nói vừa quay đầu, sau khi nhìn thấy một mảng quần lớn bị ướt, mặt hơi 'sượng" một chút, thôi chết rồi!
Đây đây đây .... đây là bà dì tới thăm rồi?!
Trước đây bởi vì tình trạng sức khỏe của cô luôn không tốt, nên khi cô tiếp nhận được cơ thể này, bà dì vẫn chưa đến lần nào.
Với lại, cô mới vừa điều dưỡng cơ thể này không được bao lâu, hơn nữa tuổi tác của thân thể này lại nhỏ, nên Phong Tri Ý không để ý nhiều.
Chỉ là, ngay cả một dấu hiệu cũng chẳng có mà bà dì lại đột nhiên đến như thế này?!
Hơn nữa, cô còn không có chút cảm giác naoll
Nếu không thì cô cũng sẽ không bị xấu hổ như thế này, để người ta nhắc nhở thì mình mới phát hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận