Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 213: Muốn Ở Chung

Chương 213: Muốn Ở ChungChương 213: Muốn Ở Chung
"Ôi chao, cô hãy giúp tôi một chút đi mài Có Hạ Mai ở đó thì con người không thể nào ở được trong cái điểm thanh niên trí thức đó đâu!"
Phong Tri Ý lặng lẽ che giấu đi cảm giác không thích tiếp xúc với người khác của mình, cô nhẹ nhàng rút tay ra.
"Không được, nếu tôi giúp cô thì mấy cô thanh niên trí thức khác thì sao? Bọn họ đều chạy tới chỗ tôi xin giúp đỡ thì phải làm sao bây giờ? Tôi cũng phải quản hết sao?"
"Không thể cho người này ở lại không cho người kia. Nhưng mà nhà tôi cũng không có lớn, làm sao mà ở được? Quan trọng hơn là, nhà đó cũng không phải là của tôi, tôi không làm chủ được."
Đang nói đột nhiên cô ngừng lại một chút:
"Chuyện chạy trốn Hạ Mai như này không phải là biện pháp tốt, mọi người nên đi tìm đại đội trưởng và giải quyết chuyện này một cách hợp lý đi."
"Không có đạo lý là cứ ai khóc lóc om sòm đanh đá thì đứng về phía người đó. Cùng lắm thì báo công an. Không thể để cho mấy người Hạ Mai làm thế mãi được, họ làm được một lần sẽ có lần thứ hai và vô số lần."
"Nhưng bây giờ chúng tôi phải làm sao?”
Chu Mạn Mạn lo lắng:
"Chúng tôi hoàn toàn không thể ở lại điểm thanh niên trí thức!"
"Chuyện này sẽ không giằng co thêm nữa đâu."
Phong Tri Ý an ủi cô ta:
"Phạm Khải Minh và những người khác sẽ tìm cách giải quyết. Nếu điểm thanh niên trí thức không thể ở được, thì bọn họ làm sao có thể làm việc và sinh sống trong tương lai được? Đừng lo lắng quá."
Chu Mạn Mạn nghe thấy vậy, cùng với thái độ kiên quyết của Phong Tri Ý, cô ta mím môi, sau đó ngập ngừng nói thẳng:
"Thật ra, nếu không có chuyện Hạ Mai, thì tôi cũng muốn chuyển đi rồi. điểm thanh niên trí thức rất nhỏ, bây giờ chúng tôi có bốn người, nghe nói mấy ngày nữa sẽ có thêm hai người nữa đến, không biết phòng sẽ đông đến mức nào."
Điều quan trọng nhất là:
"Hơn nữa, Hạ Mai sẽ sinh con trong vài tháng tới. Khi cô ta sinh con xong gia đình tên ngốc kia chắc chắn sẽ đuổi cô ta ra ngoài."
"Nhưng ngoài ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, thì cô ta chắc chắn không còn nơi nào khác để đi? Đến lúc đó, mùi tanh hôi đó làm sao mà ở được!"
"Cho nên, tôi chỉ muốn giống như cô, chuyển ra ngoài cùng xã viên kết nhóm”"
Chu Mạn Mạn vừa nói vừa cau mày:
"Nhưng tôi đã hỏi từ lâu rồi, trong số họ còn rất ít nhà trống. Nhà còn trống thì không thuận tiện cho nữ thanh niên trí thức ở."
Vậy nên cô ta thực sự đã nhắm đến mình từ lâu rồi phải không? Phong Tri Ý thấy vậy và từ chối thẳng thừng:
"Lúc đầu tôi chuyển đi chính là để sống một mình mà."
Dường như không ngờ Phong Tri Ý lại từ chối thẳng thừng như vậy, Chu Mạn Mạn sửng sốt một chút, sau đó nắm tay cô làm động tác nịnh nọt:
"Ôi chao, tôi nghe nói phòng cô khá rộng rãi, ở hai người cũng dư dal Hai người chúng ta làm bạn, mọi việc có thể giúp đỡ lẫn nhau, rất tốt mài"
Thực ra từ năm ngoái, khi cô ta nhìn thấy làn da, màu da và khí chất xinh đẹp được nuôi bởi đất thiêng của Phong Tri Ý sau khi chuyển ra ngoài, thì cô ta đã thèm thuồng rồi.
Phong Tri Ý khẽ tránh ra và lắc đầu kiên quyết.
Chu Mạn Mạn sượng mặt, sau đó lại chậm rãi cười nói:
"Vậy để tôi hỏi bác Bành một chút, xem còn phòng nào có thể cho tôi vào ở hay không?"
Nói xong cô ta quay người chạy vào nhà chính nơi bác Bành đang ăn cơm.
Phong Tri Ý nhướng mày, điều này ngầm có ý là: Ngôi nhà này không thuộc về mình, nên mình không có quyền quyết định à?
Cô nhàn nhạt nhếch khóe miệng, tuy sống ở nhà bác Bành và chưa bao giờ trả tiền "tiền thuê nhà".
Nhưng thỉnh thoảng cô lại mua dầu, muối, xà phòng, kem đánh răng, giấy vệ sinh, diêm và những thứ cần thiết hàng ngày khác cho nhà bác Bành đáng giá rất nhiều tiền, còn hơn cả cái gọi là tiền thuê nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận