Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 232: Vỡ Đê

Chương 232: Vỡ ĐêChương 232: Vỡ Đê
Mạnh Tây Châu cau mày khi nhìn thấy Phong Tri Ý lao vào màn đêm và biến mất, thực ra anh không quan tâm đến sự sống chết của người trong đại đội, nhưng lại không thể phớt lờ cô, vì vậy anh đành phải bám theo.
Khoảng cách giữa họ xa khoảng một dặm, Phong Tri Ý dùng dị năng, chỉ mất không đến năm giây đã chạy đến nhà đại đội trưởng và đập cửa dồn dập:
"Đại đội trưởng không xong rồi! Đê vỡ rồi!"
Đại đội trưởng đang chìm vào giấc ngủ ngon thì bị đánh thức, ông ta vác khuôn mặt khó chịu ra mở cửa.
"Nửa đêm rồi có chuyện gì thế? De gì bị vỡ?”
Đêm nay mây đen gió lớn, Phong Tri Ý không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc chỉ vào hướng đê bị vỡ mà nhắc nhở.
"Ông nghe đi!"
Tuy rằng con đê chỉ cách đồng ruộng của thôn khoảng ba đến năm mét, nhưng nước sông đang dâng lên tựa như nước biển từ trên trời chảy xuống, hiện tại đang cuồn cuộn chảy về phía thôn!
Ước chừng khoảng vài phút nữa, là có thể ào vào trong thôn.
Đại đội trưởng cũng là người có kinh nghiệm, ông ta nghiêng tai lắng nghe một chút, sắc mặt biến đổi cực lớn.
Ông ta vội quay trở lại phòng vừa hô hào mọi người tỉnh dậy, vừa cầm chiêng chạy ra khỏi nhà.
Đại đội trưởng vội đến mức ngay cả giày cũng không kịp xỏ, ông ta đi chân trần chạy vội ra giữa đường, điên cuồng khua chiêng, run rẩy cuống họng hét tỉnh mọi người trong làng.
Mạnh Tây Châu không ngờ Phong Tri Ý lại nhanh như vậy, anh mới vừa chạy được nửa đường, đã xém đụng vào đại đội trưởng đang xông ra.
May là anh phản ứng nhanh, kịp thời né qua một bên, nhìn đại đội trưởng chạy như vũ bão, anh hơi nhíu mày.
"Cô ấy đã thông báo cho đại đội trưởng nhanh vậy rồi á? Hay là do đại đội trưởng tự mình nhận ra nhỉ?"
Nhưng lúc này đang là lúc dầu sôi lửa bỏng, Mạnh Tây Châu không đoái hoài tới suy nghĩ này nữa, anh vội vàng đuổi theo, nhưng ở khu vực gần nhà của đại đội trưởng lại không thấy cô.
Suy nghĩ một chút, Mạnh Tây Châu quay đầu chạy đến điểm thanh niên trí thức, còn chưa chạy được vài bước thì gặp phải một luồng gió thổi "vù" qua.
Nếu mắt anh không nhanh nhạy sẽ không thể nào phát hiện được người vừa chạy qua là Phong Tri Ý.
Mạnh Tây Châu có chút ”...'
Không lẽ tốc độ của cô ấy có thể nhanh như vậy sao?! Đã thông báo xong cho điểm thanh niên trí thức rồi?
Một lần nữa, anh men theo hướng cô chạy, đuổi tới nhà bác Bành đã thấy cô vừa khoác áo cho Nha Nha vừa kéo cô bé đi nhanh ra ngoài, rồi còn quay đầu lại nói:
"Bác à, đừng dọn nữa! Đi nhanh lên!" "Ôi ôi ôi... tới liền, tới liền!"
Bác Bành ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay không ngừng nhét đồ vật vào sọt.
"Cháu đã dọn đồ xong chưa?”
Dù sao, từ lúc Phong Tri Ý đánh thức bọn họ, đến giờ tổng cộng cũng chỉ mới hơn mười giây thôi!
"Cháu không dọn đồ, lũ lụt sắp đến, làm gì còn thời gian quan tâm đến những vật ngoài thân này."
Phong Tri Ý kéo Nha Nha chạy vội đến cửa chính.
"Bác à, bác nhanh lên một chút đi!"
"Ôi vội cái gì?! Cứ cho là đê đã vỡ đi, nhưng con đê đó cách thôn chúng ta còn cả một khoảng cách thật dài cơ mài”
Bác Bành không mấy để tâm, bà còn muốn thu xếp vài món quần áo đẹp mà ít khi mặc đến để mang theo.
"Lỗ hỗng kia bao lớn chứ? Nước muốn tràn qua đây chắc ít nhất cũng phải mất nửa tiếng nữa?"
Bình thường bà ta đi bộ đến nhà ăn, tối đa cũng chỉ mất có năm phút.
Hơn nữa thôn của bọn họ lại ở trên một cánh đồng mênh mông bát ngát, dù đê có vỡ thì nước cũng không thể nào chỉ trong chốc lát làm ngập cả một vùng rộng lớn như thế được!
Huống hồ địa thế của thôn bọn họ lại rất cao!
Dù cho nước có tràn vào thôn, cũng không thể ngay lập tức nhấn chìm người, dù nước có dâng lên thì cũng dâng lên châm chậm cơ mà.
"Cháu không biết, nhưng âm thanh kia khí thế rất lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận