Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 234: Cứu Người (2)

Chương 234: Cứu Người (2)Chương 234: Cứu Người (2)
Anh nhớ rõ, đêm hôm ấy vào kiếp trước có mưa rền gió dữ, tai họa ập đến dồn dập.
Phong Tri Ý nghe vậy thì nói.
“Tôi đi cùng anhl"
Chuyện này xảy ra đột ngột, có rất nhiều người sợ là chỉ mang tiền giấy không thể ăn được cũng chẳng thể uống được theo, nước và thức ăn chắc là một món cũng không thèm mang.
Không bao lâu sau đợi khi lũ lụt cuốn trôi hết tất cả mọi thứ, như vậy mọi người sẽ không còn thức ăn, nước uống nữa.
"Đừng đi theo!"
Mạnh Tây Châu vội vàng ngăn cản.
"Phụ nữ nên tránh ngâm nước lạnh, cô ở đây chờ tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi."
Phong Tri Ý nghĩ lại bản thân còn phải điều khiển các bộ rễ biến dị để níu lại những người bị lũ lụt cuốn đi, không rảnh phân tâm nên gật đầu.
"Vậy anh đi đến phòng của tôi mà lấy đi. Đồ trước đây anh đưa cho, tôi đều đặt trong phòng, cửa không có khóa đâu."
Suy nghĩ một chút, cô bổ sung thêm một câu.
"Cẩn thận một chút, nếu lấy không được thì đừng lấy, người quan trọng hơn."
"Tôi biết rồi."
Mạnh Tây Châu gật đầu, sau đó nhanh chóng leo xuống.
Phong Tri Ý quay trở lại, bác Bành vừa mới từ trong mơ hồ hồi phục tinh thần trở lại, lòng bà ta vẫn còn sợ hãi, rồi hỏi.
"Lúc nãy là ai đến vậy? Còn chưa cảm ơn người ta giúp bác ôm Nha Nha nữa."
Hiện tại là buổi đêm nên rất tối, dù cho mặt đối mặt cũng gần như không thể nhìn thấy rõ mặt của đối phương.
Hơn nữa Mạnh Tây Châu lại cố tình tránh người nên cố ý hạ thấp giọng, bác Bành trước khi bị sóng đánh làm cho sợ mất hồn vốn dĩ còn chưa quen biết anh, nên đương nhiên không nhận ra.
"Là một xã viên trong đại đội thôi ạ.'
Phong Tri Ý biết nhóm người xã viên dù không có ác ý với Mạnh Tây Châu, nhưng cũng né tránh nên đổi chủ đề.
"Bác à, vừa rồi bác ngã có bị thương không?"
Bác Bành cho rằng cô không biết tên của người ta, nên cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này bà ta mới bất tri bất giác mà sờ vào đầu gối và cánh tay, có chút đau rát.
"Đầu gối với cánh tay hình như có hơi trây xước, còn lại không có vấn đề gì."
Phong Tri Ý lấy thuốc mỡ từ trong túi nhỏ đưa cho bà ta.
"Trời hôm nay tối đen cháu không thấy nhìn, bác tự mình bôi đi ạ. Cháu đi xem những người khác trong thôn có cần giúp gì hay không." Thật ra là cô không có thời gian để phân tâm.
"À, được!"
Bác Bành nhanh chóng nhận lấy thuốc mỹ, tự tìm vết thương rồi bôi lên.
"Cháu cũng phải cẩn thận một chút, đừng để lũ lụt bên ngoài kia cuốn trôi!"
"Dạ, cháu biết."
Kì thực Phong Tri Ý không phải tự mình đi cứu người trong lũ lụt mà là nhân lúc người trong thôn đang hoảng loạn, cô ẩn mình trên một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, ngồi xếp bằng nhắm mắt.
Như thế này, cô có thể thông qua sức mạnh tinh thân mà "thấy" được nước lũ đang gầm thét quay cuồng tiến vào thôn, xông tới vô cùng mạnh mẽ, càn quét, cuốn phăng tất cả.
Với sức hủy diệt to lớn, nó đánh sập từng bờ tường đất của nhà lá mà không cần tốn chút sức lực nào.
Đâu đâu cũng là tiếng khóc, tiếu kêu cứu thảm thiết, rất nhiều người không chạy kịp lũ lụt, bị cuốn vào trong cơn lũ, khủng hoảng kêu la.
Họa vô đơn chí chính là điều Mạnh Tây Châu dự liệu đã xảy ra, trời bắt đầu mưa, dần dân mưa càng rơi xuống càng lớn, càng rơi càng dày đặc.
Không bao lâu sau, thì ào ào biến thành mưa to.
Mưa xối xả làm cho tâm mắt cũng trở nên mơ hồ, loại đồ vật xa hoa như đèn pin ở trong đại đội không có quá năm cái, điều này khiến cho công tác cứu hộ và tìm người của nhóm đại đội trưởng gặp rất nhiêu khó khăn.
Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo, đã vậy còn rơi vào cái tình huống trở tay không kịp lại không có phòng bị này.
Thảo nào trong cốt truyện gốc, chỉ một đêm này thôi đã khiến cho bốn, năm trăm người thương vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận