Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 241: Đi Tìm Thuốc

Chương 241: Đi Tìm ThuốcChương 241: Đi Tìm Thuốc
Cho nên trước đây nhóm người Lý Yến Hoa chưa bao giờ nghĩ đến việc làm phiền các bác sĩ quân đội đang chạy đua với thời gian cứu lấy mạng người.
Phong Tri Ý cũng chưa từng nghĩ sẽ đến làm phiền họ, cô chỉ muốn mượn cớ này để che đậy cho việc đi vào không gian lấy thuốc hạ sốt khẩn cấp ra.
Cho nên, cô vừa nói xong đã vội vàng chạy ra ngoài, đi vòng vòng khu vực chữa bệnh một chút để xác thực, rồi sau đó mới chạy trở vê mang thuốc hạ sốt về giao cho Lý Yến Hoa, bảo cô ta nhanh chóng cho Giang Diệu Diệu uống.
Lúc này, vật tư y được cực kì thiếu, có thể kiếm được thuốc đã là chuyện không dễ dàng gì, cho nên Phong Tri Ý chỉ đưa đến hai viên thuốc hạ sốt.
Cô chưa từng nghĩ sẽ dùng dị năng giúp Giang Diệu Diệu hạ sốt, một là vì quan hệ giữa hai người không tốt, mà cũng chẳng có giao tình gì đáng nói, hai là vì sức mạnh tinh thần của cô đã bị hao tổn quá nhiều, vẫn chưa hồi phục lại được bao nhiêu, Giang Diệu Diệu không đáng cho cô phải hi sinh bản thân mình.
Về phần Giang Diệu Diệu có thể hạ sốt và khỏe lại hay không, thì còn phải xem vào vận mệnh của cô ta nữa.
Phong Tri Ý đưa thuốc xong liền tránh ra, để cho nhóm người Lý Yến Hoa bận rộn việc đút thuốc cho Giang Diệu Diệu.
Cô lui sang một bên cầm lấy chiếc bánh bao không nhân đã nguội cùng bát canh rau dại, vừa ăn được một miếng đã không muốn ăn tiếp.
Nếu như cô mà ăn hết chỗ này, dạ dày của cô sẽ chịu không nổi mất, cô thực sự không cần phải tự làm khổ mình.
Phong Tri Ý mang đồ, đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Cố Hàn Âm vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn gọi lại.
"Muộn như vậy rồi cô còn đi đâu vậy? Trời cũng gân tối rồi."
Quân doanh không phân nhiều thiết bị chiếu sáng cho nạn dân dùng, hiện tại lại nhiều người hỗn tạp, một nữ thanh niên trí thức đi ra ngoài vào lúc trời tối mịt có khi sẽ gặp phải chuyện không an toàn.
“Tôi đi thăm bác Bành và Nha Nha."
Phong Tri Ý giải thích, thật ra là cô muốn đi thăm Mạnh Tây Châu, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã gây ra cơn lũ này? Tai họa ở vùng này nghiêm trọng như thế nào, vật tư lương thực cứu được bao nhiêu.
Cả ngày hôm nay cô bận rộn bố trí chỗ ở cho nạn dân, những tin đồn vụn vặt thì lại không chính xác cũng không đủ để cho cô đưa ra phán đoán.
Cố Hàn Âm nhìn thức ăn trong tay cô, tưởng rằng cô định mang đến cho bác Bành và mọi người, cô ta đứng dậy nói:
"Tôi đi cùng cô nhé, trời tối có thể không an toàn đâu."
Phong Tri Ý hơi bất ngờ, sau đó không thèm bận tâm mà gật đầu:
“Cũng được."
Cô không chắc là có thể gặp Mạnh Tây Châu, và Mạnh Tây Châu cũng không chắc là có thời gian rỗi.
Điều cô muốn làm nhất lúc này là ra ngoài để thu thập thông tin, đánh giá tình hình thiên tai một cách cụ thể.
Hai người đi qua những túp lều cỏ tạm bợ dưới ánh trăng le lói, qua đám đông người đang chìm trong đau khổ và bi kịch, mất một hồi lâu mới tìm được hai bà cháu nhà bác Bành.
Trên đường đi, Phong Tri Ý đã đưa thức ăn cho một đứa trẻ bị thương nặng, đang đói đến nỗi khóc lóc thảm thiết.
Lúc ấy, Cố Hàn Âm nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt không cảm xúc của cô ta chợt dịu dàng hơn một chút, cô ta nhắc nhở cô:
"Lúc này cho đồ ăn cẩn thận kẻo họ lợi dụng lòng tốt của bạn, lần sau lại đến đòi tiếp."
Phong Tri Ý không mấy để tâm, cô cười nhẹ:
"Đồ ăn này là do trại quân đội phát, tôi không có, họ muốn đòi thì tôi cũng không thể đưa."
Thấy Phong Tri Ý có vẻ như tự biết cách xử lý, Cố Hàn Âm không nói thêm gì, sau đó đổi chủ đề hỏi:
"Thuốc hạ sốt kia là của cô phải không?"
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Phong Tri Ý, Cố Hàn Âm nhìn vào bầu trời dần chìm vào bóng tối và giải thích:
Bạn cần đăng nhập để bình luận