Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 243: Tim Thay Nha Bac Banh

Chuong 243: Tim Thay Nha Bac BanhChuong 243: Tim Thay Nha Bac Banh
Thật sự là biển người mênh mông, toàn bộ doanh trại, khắp nơi chật ních người tị nạn.
Mọi khe hở, mọi góc nhỏ đều được nhồi nhét người vào.
Và số lượng vẫn không ngừng tăng lên, Phong Tri Ý ước chừng phạm vi bị ảnh hưởng bởi thiên tai lần này phải khá rộng.
Bác Bành và Nha Nha cùng với nhiều người ở đại đội Mộng Trang được bố trí trong một túp lều đơn sơ, hàng trăm người chen chúc vào một chỗ.
Loại người nào cũng có, không phân biệt nam nữ, già trẻ, tất cả đều sống chung như một đại gia đình.
Bên trong, tiếng khóc của trẻ con, tiếng ồn ào của người lớn, hỗn loạn và amT chẳng khác nào cái chợ.
Nhìn như vậy thì doanh trại này đối xử với những thanh niên trí thức bọn họ vẫn còn một chút ưu đãi.
Mặc dù chỗ ở của họ cũng chật hẹp và giản dị, nhưng ít nhất là có không gian riêng tư, không cần phải chen chúc cùng đông người như thế này.
Bác Bành và Nha Nha được bố trí ở một góc nhỏ, lúc thấy Phong Tri Ý đến, bác Bành với vẻ mặt lo lắng kéo cô lại hỏi.
"Lúc bác ngồi bè qua đây, thấy mái nhà mình vẫn chưa bị ngập, lương thực của chúng ta có lẽ vẫn còn. Cháu có thể đi hỏi xem liệu có được cứu hộ vê không?"
"Chắc chắn là có ạ."
Phong Tri Ý cảm thấy, chỉ cần là lương thực còn sót lại, dù là ngập trong nước, cũng sẽ được cứu hộ vê:
"Nhưng có lẽ sẽ phải nộp cho quản lý của doanh trại để phân phối đều, dù sao cũng có nhiều người tị nạn, hỏi cũng không rõ đâu là của ai nữa."
Hơn nữa, cũng chắc chắn là không trả lại.
Dù sao cũng có một số người tị nạn hoàn toàn mất hết lương thực, không thể bỏ mặc họ chết đói được.
Nghe thấy điều này, bác Bành sững sờ:
"Có nghĩa là chúng ta sẽ phải ăn cơm tập thể sao? Đó là lương thực của chúng ta cả năm đấy! Chia cho mọi người cùng ăn ư? Nhưng đó cũng không đủ cho một bữa ăn phải không? Bác nghe nói có một vài thôn họ mất tất cả rồi, cả thôn bị nước lũ cuốn sạch không còn gì."
Lúc đó, chẳng phải chính mình ăn không đủ no phải chịu đói bụng, như vậy không phải là quá thiệt thòi hay sao?
Đó là lương thực mình vất vả làm lụng cả năm trời để đổi lấy, chia cho người khác thì thôi đi, còn làm cho bản thân đói bụng nữa.
Lúc này, bác Bành có chút nóng nảy, không vui.
"Bác đừng nóng vội.'
Phong Tri Ý an ủi bà ta:
"Tai nạn lớn như vậy, phía trên sẽ phải có trợ cấp lương thực xuống chứ bác."
"Khó nói lắm cháu à." Vẻ mặt bác Bành không quá lạc quan, dù sao bà cũng trải qua ba năm mất mùa, cảnh tượng lúc đó nhìn mà đau lòng, đến bây giờ trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.
"Trước đây cũng đã từng xảy ra hạn hán, lũ lụt, không phải có rất nhiều người phải chết đói đó sao?"
Cho nên con người bây giờ vô cùng coi trọng lương thực, bởi vì đó chính là tính mệnh của họ.
Phong Tri Ý im lặng không lên tiếng, sau đó ngước mắt lên dịu dàng, bình tĩnh nói:
"Sẽ không đâu bác, lần này chắc chắn sẽ không."
Bác Bành nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, giống như có khả năng làm yên lòng người, khiến cho bà ta, một người đã trải qua sóng to gió lớn vẫn cảm thấy nôn nóng, không yên tâm, lại có thể chậm rãi, bình tĩnh lại, khẽ gật đầu.
"Bác cũng chỉ mong như vậy."
Lúc này ngoại trừ đợi, cũng không có cách nào khác, lương thực lại không thể cướp về.
Hỏi thăm sức khỏe của bác Bành và hai người kia xong, thấy bọn họ không bị thương gì, Phong Tri Ý tranh thủ thời gian cùng Cố Hàn Âm trở về.
Trời tối, hai nữ thanh niên trí thức bọn họ không thích hợp ở lâu bên ngoài.
Trên đường trở về, Cố Hàn Âm yên lặng lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói:
"Tôi đoán là rất khó đấy."
Hiện tại đã biết các thôn xóm gặp tai họa, Phong Tri Ý đang sắp xếp lại các thông tin vụn vặt thu thập được trên đoạn đường này.
Không phải chứ, ba mươi hai đại đội sản xuất, tương đương với phạm vi một huyện rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận