Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 262: Cô Là Ai?

Chương 262: Cô Là Ai?Chương 262: Cô Là Ai?
Đột nhiên, hai đôi mắt nhắm chặt bỗng mở ra, ánh mắt lại có thể trong sáng, sắc bén như vậy, giống như ánh nhìn của con báo để lộ một tia hung ác, ghét bỏ mà trợn mắt với ông thủ trưởng.
"Nhảm nhí... Ông! Chết cũng không để cho tôi được chết yên."
Ông thủ trưởng vui vẻ nhìn.
"Không tệ, vẫn còn có sức để mắng chửi người khác."
Nói xong ông thủ trưởng cũng không dây dưa mà vẫy tay gọi Phong Tri Ý nhanh tiến lên.
"Cô gái nhỏ, đến đây, nhìn lão già điên này làm người ta chán ghét biết bao nhiêu."
Nói xong lời này, ông cụ kia và Phong Tri Ý đều nhìn nhau.
Ông cụ ngẩn người, sau đó nheo mắt lại, nhìn Phong Tri Ý một lúc, rồi quay đầu hùng hồn sai bảo ông thủ trưởng:
"Ông đi ra ngoài ngăn không cho ai vào gặp, thì tôi sẽ quên đi chuyện năm đó ông lừa tôi giẫm phải cứt trâu.
Ông thủ trưởng liền cười, chỉ chỉ tay nói:
"Không ngờ người như ông lại thù dai, nhỏ mọn như vậy đấy!"
Sau đó, ông thủ trưởng hướng về phía Phong Tri Ý khẽ gật đầu, nắm tay cô một cái thật chặt, nhưng vẫn đi ra giúp canh chừng.
Trong phòng bệnh, AI ở trong tai Phong Tri Ý nhỏ giọng nhắc nhở.
"Chủ nhân, đã khởi động từ trường cách âm, ngài có thể yên tâm nói chuyện rồi."
Phong Tri Ý đứng ở trước giường bệnh, lạnh nhạt nhìn ông cụ không nhúc nhích.
Thật sự là ở trong trí nhớ của nguyên thân, cũng chưa từng gặp ông cụ kia lân nào.
Nguyên thân khi còn bé cảm nhận ông cụ kia giống như một ngọn núi, cao to mà xa xôi, lớn hơn thì thấy ông ấy lạnh lùng uy nghiêm, xa lạ lại đáng sợ.
Thật ra nguyên thân và ông ấy không có chút nào thân thiết, không giống như có quan hệ máu mủ mà là người xa lạ.
Lần trước ở trước mặt ông thủ trưởng đã ăn thiệt thòi, cho nên lần này Phong Tri Ý quyết định, không rõ tình hình, địch không động thì ta không động.
Nhưng ánh mắt sắc bén của ông cụ lẳng lặng nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên mở miệng hỏi:
"Cô là ai?"
Phong Tri Ý giật mình, lập tức suy nghĩ một chút nguyên thân khi đối mặt với ông ấy thì dáng vẻ sợ hãi, Co ro.
Cô cảm thấy mình giả vờ không tốt, dễ bị ánh mắt sắc bén này của ông lão nhìn ra sơ hở, liên dứt khoát dùng giọng nói cùng sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh nói.
"Phong Tri Ý."
Ông cụ chăm chú nhìn dáng vẻ của cô, sau đó rất chắc chắn nhưng cũng rất bình tĩnh.
"Cô không phải là nó. Con bé kia tuy rằng ta cũng chưa từng thấy qua lần nào, nhưng tính tình con bé như thế nào ta vẫn biết."
Phong Tri Ý không nói gì.
"Đột ngột gặp nạn, tính tình có sự biến đổi to lớn không phải là rất bình thường sao?"
"Không."
Ánh mắt lợi hại của ông già tập trung vào cô chắc chắn, nói:
"Trong ánh mắt của cô thấy qua nhiều thứ lắm, khí thế của cô quá mức ung dung, ôn hòa. Con bé từ nhỏ đến lớn sống trong hoàn cảnh đơn giản, tính tình cũng yếu đuối, dũng khí nhìn thẳng vào ta cũng không có."
"Con bé dù có trải qua biến cố gì, cũng không thể thay đổi thành hiện tại giống như trải qua ngàn lần thay đổi, rửa sạch, xóa hết mọi dáng vẻ ban đầu."
Phong Tri Ý nghe được thì bỗng nhiên cười cười, cô dứt khoát không ngụy trang nữa, hai tay đút vào túi mà điềm đạm tới gan một bước.
"Ngài có hứng thú nghe một câu chuyện không?”
Ông cụ nhíu mày, trong đôi mắt hiện sự tán thưởng.
"Cô nói tôi nghe thử."
Phong Tri Ý suy nghĩ một lúc, quyết định mở miệng nói từ đầu.
"Có một cô gái nhỏ, cô ở trong bụng mẹ chưa tới tháng thứ bảy, chưa được ở lâu đã bị lôi ra ngoài..."
Giọng Phong Tri Ý bình tĩnh, ôn hòa đem tất cả ký ức thân thế của nguyên thân từng chút, từng chút mà kể lại tuần tự.
Sau đó nói đến việc nguyên chủ ở đại đội Mộng Trang bị chết, thì hồn quay về nghìn năm sau, đầu thai chuyển thế thành người, trở thành người đứng đầu nhà họ Phong mang tên Phong Tri Ý, những chuyện trước kia đã quên hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận