Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 263: Tiet LO Than The

Chuong 263: Tiet LO Than TheChuong 263: Tiet LO Than The
Nói vài ba câu, sơ lược vê cuộc sống người đứng đầu họ Phong đã từng trải qua, sau đó người đứng đầu nhà họ Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồn quay về nơi cũ, còn hiện tại là cô, Phong Tri Ý.
Ông cụ nghe xong thì yên lặng một lát, cũng may mắn là cuộc đời của ông đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
"Nói vậy nghĩa là, cô là con bé sau khi chuyển sinh về?"
"Đúng vậy."
Vẻ mặt Phong Tri Ý thản nhiên, bình tĩnh:
"Tôi là cô ấy, những cũng không phải là cô ấy của lúc đầu."
Sau đó ông lão trầm tư hơn nửa ngày, giọng nói có chút nặng nề hỏi:
"Con bé kia, cuối cùng là biến mất đúng không?"
Phong Tri Ý cũng yên lặng rồi nói một câu:
"Đúng, mà cũng không đúng."
Ông cụ nhẹ nhàng gật đầu, mệt mỏi hai mắt nhắm lại.
"Ta đã hiểu rồi, cô đi đi."
"Bất kể nói thế nào, trước kia tôi được ngài che chở mới có thể sống sót, ân tình này tôi sẽ dùng nửa đời còn lại báo đáp. Hơn nữa,. .
Phong Tri Ý dừng một chút.
"Tôi biết hiện tại thân thể này, dòng máu chảy trong người vẫn là dòng máu di truyền từ ngài."
Nghe nói như thế, ông lão mở mắt ra nhìn cô một lúc, vẻ mặt xúc động nhưng phức tạp.
"Ta rất vui mừng khi thấy dáng vẻ lớn lên như bây giờ của cô, đây là dáng vẻ ta mong muốn. Thế nhưng, ta lại có chút đau lòng vì không thấy được dáng vẻ trước kia của đứa nhỏ này."
"Con bé đã phải sợ hãi, yếu đuối, nhiều lần trải qua đau khổ, qua nhiều nỗi đau mới có thể thay da đổi thịt, thành hình dáng như cô ngày hôm nay."
Nói xong, ông cụ khẽ than thở một tiếng.
"Cuối cùng là nhà họ Phong đã để con bé chịu thiệt thòi, bởi cha mẹ độc ác của nó."
Phong Tri Ý nghe được không biết là vui mừng hay mong muốn, cô tiến lên một bước vươn tay nắm lấy cổ tay của ông lão.
"Không, ngài đã nuôi dưỡng cô bé thành người, đã là hết trách nhiệm. Cha mẹ thương con, không phải nghĩa vụ, cũng không phải trách nhiệm. Giống như tôi không còn có nghĩa vụ thương bọn họ, phụng dưỡng bọn họ."
"Cô lại rộng lượng và thấu hiểu như vậy."
Ông già thấy Phong Tri Ý đang làm động tác bắt mạch cho mình.
"Cô đây là?"
"Tôi đối với trung y có may mắn hiểu biết đôi chút."
Phong Tri Ý bình tĩnh đưa dị năng vào người ông cụ để điều dưỡng. "Chỉ là tôi trở về thế giới này quá cô độc, không biết ngài có thể ở lại, để cho tôi có chút ràng buộc tình thân hay không?”
Ông cụ nghe cô nói xong, đôi mắt cùng khuôn mặt có chút xúc động cùng thương xót.
"Ta cũng muốn, chỉ là thân thể ta không trụ được bao lâu nữa. Sau này cô có thể tự mình lập gia đình, để bản thân được nhận yêu thương từ người trong nhà, đừng quay về cái vũng bùn nhà họ Phong này nữa.
Phong Tri Ý khẽ cười.
"Ngài nên tin tưởng trình độ chữa bệnh của nghìn năm sau."
Nói xong, cô còn nói nhỏ vào bên tai ông ấy.
"Tôi đối với lịch sử của khoảng thời gian này cũng biết đôi chút, ngài sẽ nhanh chóng được sửa lại án sai trước kia."
Đôi mắt ông cụ sáng lên.
"Có thật không?”
Phong Tri Ý mỉm cười gật đầu.
"Hơn nữa sau đó quốc gia sẽ phát triển rất nhanh, sẽ sầm uất, hưng thịnh, ngài không muốn tận mắt nhìn thấy giang sơn mà ngài gìn giữ, sau đó sẽ phát triển lộng lẫy, xinh đẹp như thế nào sao?"
Trong nháy mắt, cả người ông cụ rộ lên mong ước muốn sống mãnh liệt, kích động luôn miệng nói.
"Tốt, tốt, tốt."
Thấy ông cụ đã khôi phục ý chí sống sót, Phong Tri Ý liền lấy ra trong túi một lọ thuốc.
"Cái này ngài có thể tự mình cất giấu không?"
Ông cụ nhìn lọ thuốc nhỏ bằng bàn tay, gật đầu.
"Được, chút tự do này ta vẫn có."
Phong Tri Ý khom lưng dìu ông ngồi dậy.
"Thuốc này mỗi ngày ngài dùng một viên, có thể đảm bảo ngài bình an."
Sau đó, cô rót cốc nước ấm cho ông ấy uống trước một viên.
"Ngài thử trước một viên."
Ông cụ có chút do dự.
Phong Tri Ý cười thầm, lòng phòng bị của ông cụ này cao thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận