Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 272: Đã Có Thế Lực Riêng Rồi Cơ À?

Chương 272: Đã Có Thế Lực Riêng Rồi Cơ À?Chương 272: Đã Có Thế Lực Riêng Rồi Cơ À?
Nói như vậy, anh ấy bắt đầu có "thế lực" của riêng mình rồi à?
Dù sao thì trong sách, người này đã xây dựng nên một tổ chức có thế lực vô cùng mạnh mẽ để báo thù.
Nếu không thì chỉ với sức của một mình Mạnh Tây Châu, anh cũng không thể lật đổ toàn bộ đại đội Mộng Trang có nhiều người như vậy.
Chậc.
Phong Tri Ý đang trầm tư thì xe đạp cán phải một hòn đá ngáng đường, khiến cô nhào về phía trước, ngón tay vô tình chọt vào hông anh.
Mạnh Tây Châu đang không tập trung, đột nhiên bị người chọt, cả người anh run lên, đầu xe lắc lư, vừa vặn đập vào một thân cây bên cạnh, khiến cho toàn bộ xe chao đảo.
'ối"
Phong Tri Ý phát hiện có chuyện gì đó không đúng, đang muốn nhảy xuống xe...
Ai ngờ Mạnh Tây Châu cũng phát hiện có gì đó không ổn, anh vội vàng nhảy xuống xe, xoay người lại ôm lấy cô, hai người vừa vặn ôm lấy nhau, cùng ngã xuống ven đường.
"Bịch" một tiếng, mũi của Phong Tri Ý nặng nề nện vào ngực Mạnh Tây Châu.
"ôjI"
Ôm thân thể mềm nhũn của cô trong lòng khiến cho tâm trí của Mạnh Tây Châu mơ màng, nghe cô "ôi" một tiếng, anh nằm trong đống lá khô ven đường mà không nhịn được buồn cười.
"Cô đừng chọc loạn vào tôi chứ, ngã rồi nè!"
Phong Tri Ý xoa mũi, đứng lên.
"Ngực anh bộ làm từ đá sao?”
Mạnh Tây Châu cũng ngồi dậy, nhìn máu chảy ra giữa ngón tay đang xoa mũi của cô, vẻ mặt đang cười chợt căng thẳng, anh vội vàng kéo tay cô ra.
"Hình như chảy máu mũi rồi, đưa tôi xem."
Phong Tri Ý lấy tay ra nhìn lại, đúng lả chảy máu mũi rồi, nhưng mà cũng không nhiều lắm.
Nhưng cô đã làm cho cả khuôn mặt mình trở nên lấm lem, Mạnh Tây Châu nhìn mà buồn cười.
"Giống như mèo con vậy."
Anh vừa nói, vừa dùng ngón tay giúp cô lau vết máu mũi xung quanh, thấy máu không còn chảy ra nữa, anh mới nói.
"Được rồi, chỉ chảy có một chút. Va chạm nhẹ như vậy mà cô đã chảy máu mũi rồi sao? Chẳng lẽ mũi cô làm bằng cát à?"
Anh không cảm thấy được vừa rồi Phong Tri Ý ngã vào ngực mình mạnh như thế nào.
Ngược lại còn giống như là lông vũ, nhẹ nhàng rơi vào lòng anh, khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi.
"Mũi anh mới làm bằng cát ý."
Phong Tri Ý lùi về sau, đẩy tay anh ra, tự lấy một chiếc khăn từ trong túi lục quân nhỏ ra, lau sạch sẽ. "Trời mùa thu khô ráo, niêm mạc mũi khô mỏng dễ chảy máu không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Mạnh Tây Châu cười khanh khách, nhìn cô không phản bác, thấy trên mặt cô còn có một vết máu chưa lau sạch, anh giơ ngón tay lên, chỉ.
"Ở đây vẫn còn này."
Phong Tri Ý chú ý tới, anh nâng tay lên, khuỷu tay bị cành lá làm rách tạo ra mấy vệt máu nhàn nhạt, cô chợt dừng lại động tác lau mặt, cầm lấy tay anh.
“Anh bị thương rồi à?"
Mạnh Tây Châu đưa tay, nghiêng đầu nhìn xuống khuỷu tay của mình, nhưng anh rất lơ đễnh.
"Không sao đâu, chỉ là một chút vết thương ngoài da mà thôi, hai ngày nữa là sẽ khỏi thôi."
"Chỉ là vết thương ngoài da, anh xem bản thân mình là cao thủ võ lâm hay sao? Vết thương ngoài da thì không cần quan tâm à? Anh không nghĩ đến vết thương ngoài da dễ bị nhiễm trùng nhất sao?"
Phong Tri Ý nói rồi đứng dậy.
"Đứng lên đi, tôi nhìn một chút xem đẳng sau anh có bị trây da hay không?”
Lúc vừa ngã xuống vốn dĩ là cô nằm dưới nhưng vào những giây cuối cùng, Mạnh Tây Châu đã ôm cô vào lòng và làm đệm cho cô.
Mạnh Tây Châu ngoan ngoãn đứng dậy.
"Chắc là không có đâu, tôi không cảm thấy đau."
Phong Tri Ý nhìn đằng sau anh một lượt, đã sắp sửa đến tháng mười một rồi, thời tiết khá lạnh nhưng anh chỉ mặc một cái khoác không dày cũng không mỏng, phía sau lưng anh đã dính đầy bụi và lá khô nhưng lại không bị thương.
Có thể là do da ma sát vào quần áo nên không sao, Phong Tri Ý đưa tay giúp anh vỗ vỗ bụi và cỏ sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận