Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 279: Đi Bắc Kinh Ăn Tết

Chương 279: Đi Bắc Kinh Ăn TếtChương 279: Đi Bắc Kinh Ăn Tết
Sau khi thỏa thuận xong trong ngày, ngày hôm sau, họ đã đem mọi thứ cần bàn giao, chuẩn bị thật tốt, đến ngày thứ ba thì lên xe lửa đi Bắc Kinh.
Trong nhà ga nhộn nhịp bát nháo, may thay họ ăn mặc rất nhẹ nhàng, ngoại trừ túi quân lục nhỏ bình thường cô vẫn hay đeo ngang thắt lưng thì Phong Tri Ý chỉ mang theo một cái túi vải bố không nhẹ không nặng để che chắn, được Mạnh Tây Châu xách theo.
Mạnh Tây Châu thì đơn giản hơn, chỉ cầm theo một bộ quần áo để thay, nhét thẳng luôn vào trong túi cô.
Cô thoải mái lên xe, không cần phải làm gì cả vì đã được anh sắp xếp cho một vị trí ngôi ổn thỏa, anh lấy ra một bình nước nóng.
"Cô nghỉ một chút, tôi đi chuẩn bị nước nóng."
"Ừm.
Phong Tri Ý đợi anh đi rồi, mới tự mình dọn giường nằm.
Xe lửa này không có hệ thống điều chỉnh lò sưởi hơi, men quân đội màu xanh lại rất mỏng manh, đối với nhiệt độ hiện tại âm mười độ trong mùa đông, vốn dĩ không có cách nào chống lạnh.
Hơn nữa, mặc dù người ta nói rằng trên mỗi chuyến xe đều thay đệm chăn và khăn trải giường đã được giặt sạch sẽ, nhưng nhìn sơ qua vẫn rất dơ.
Trước tiên Phong Tri Ý trải nệm cho xong, sau đó cô lấy ra một chiếc chăn lông tự tỏa nhiệt bề ngoài không nổi bậc trải lên trên, rồi lại trải thêm một tâng mền nhung thật dày, cuối cùng mới đặt cái chăn của xe lửa lên trên cùng.
Như vậy, buổi tối hai người có thể ngủ trên hai cái mên sạch sẽ.
Sau khi giúp Mạnh Tây Châu trải xong giường tầng ngăn giữa, Phong Tri Ý lại bắt đầu trải giường tầng ngăn dưới cùng của mình.
Cô chỉ mới bắt tay vào làm, đã nghe được từ phía có tiếng gọi vui mừng quen thuộc.
"Thanh niên trí thức Trân?"
Phong Tri Ý ngồi dậy quay đầu lại, thấy Tô Vọng Đình, người mà cô đã không gặp mặt hơn mấy tháng qua, đi cùng là một viên cảnh vệ luôn theo sát anh ta.
Gương mặt anh ta đầy bất ngờ và ngạc nhiên, anh ta vui vẻ đến mức chân tay luống cuống.
"Sao, sao lại trùng hợp như vậy?! Ngày hôm nay cô cũng trở về Bắc Kinh sao? Bọn cô nghỉ sớm như vậy à?
Phong Tri Ý bình thản, hơi gật đầu.
"Ừm.
Tô Vọng Đình vui đến mức căng thẳng chỉ chỉ về chiếc giường nằm đối diện.
"Chỗ của tôi ở đây, cô có ngại không?"
"Hả?"
Phong Tri Ý cảm thấy khó hiểu.
"Tôi ngại gì chứ?” "Không, không phải cô bảo tôi cách xa cô một chút sao?"
Tô Vọng Đình cẩn thận nhìn cô.
"Nếu như cô ngại, tôi đổi chỗ với người khác nhé?"
Lúc này Phong Tri Ý bật cười.
"Không cần đâu."
Cô không phải là chủ xe, hơn nữa cũng không ngờ rằng đối với những lời nói đó của cô, anh ta lại luôn canh cánh trong lòng, cô có hơi áy náy nói.
"Lúc đó chỉ là tôi tức giận, nhất thời không lựa lời, xin lỗi."
"Không sao, không sao...
Tô Vọng Đình lắc đầu liên tục, vui vẻ thu dọn chỗ đối diện cô.
"Lúc đó cô chỉ nói tôi vài câu, đã rất hòa nhã, rất khách sáo rồi. Nếu như tôi bị người ta lợi dụng như vậy, thì tôi không giết chết hắn ít ra cũng sẽ khiến cho hắn ta bán thân bất toại."
Phong Tri Ý buồn cười, xoay người tiếp tục thêm đệm thêm chăn cho giường.
"Anh đây là đang nhắc tôi đánh anh đến bán thân bất toại hay sao?"
Tô Vọng Đình cười haha.
"Có thể, nếu như có thể giúp cho cô hả giận mà nói thì tôi thật sự đáng đánh”"
Phong Tri Ý bậc cười lắc đầu, không có hỏi thêm.
Thu xếp ổn thỏa, Tô Vọng Đình chuẩn bị nấu nước nóng, anh ta vừa định hòi xem Phong Tri Ý có cần mang đến hộ hay không đã thấy Phong Tri Ý đột ngột ngước mắt nhìn ra phía sau anh ta, cô bỗng nhiên cười tươi như hoa.
"Trở về rồi à."
Tô Vọng Đình bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, anh ta thẩn thờ một chút rồi mới hoàn hồn đảo mắt thấy một bóng người cao to, người đó đang mang theo một bình nước nóng lướt qua anh ta đi ve phía Phong Tri Ý đang tươi cười xinh đẹp động lòng người.
"Ừ, cái bát của cô đâu, tôi giúp cô hong khô một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận