Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 305: Đón Người Mới

Chương 305: Đón Người MớiChương 305: Đón Người Mới
Sau đó lại nịnh nọt nói với Tô Vọng Đình:
"Anh không giúp em dọn dẹp sao? Cha mẹ đã nhờ anh chăm sóc cho em thật tốt rồi mài”
Nói xong, cô ta kéo Tô Vọng Đình trở về.
"Này, đợi một chút...'
Tô Vọng Đình muốn nói tiếp, nhưng thấy Phong Tri Ý bước đi không quay đầu lại làm anh rất bất mãn.
"Được rồi, anh sẽ giúp em sắp xếp lại chỗ ở trước..."
Phong Tri Ý đi vào sâu trong núi và thu hoạch rất nhiều đồ.
Lúc trở lại, cô bị Chu Mạn Mạn chặn trước cửa sân nhà bác Bành, hưng phấn hỏi:
"Có thêm thanh niên trí thức đến phải không, có cần chuẩn bị đón tiếp họ không? Tối nay hay là ngày mai vậy?”
"Tôi không biết."
Phong Tri Ý mở cửa sân, bước vào mà không dừng lại.
Chu Mạn Mạn cũng vội vàng đi theo, sau khi nhìn thấy sọt toàn là cỏ heo, cô ta không có hứng thú quay mặt đi:
"Sao cô lại không biết? Cô không đi à?"
"Tôi không đi."
Phong Tri Ý dỡ sọt tre xuống đặt sang một bên, lấy chậu rửa mặt rồi múc nước trong thùng.
Chu Mạn Mạn sửng sốt, có chút khẩn trương:
"Tại sao cô không đi!"
Đã lâu rồi mới có bữa tiệc chào mừng người mới đến và cô ta có thể thưởng thức một bữa ăn ngon, nhưng Phong Tri Ý không tham gia thì chẳng phải đồ ăn ngon sẽ ít đi rất nhiều sao?
"Không có lý do gì cả."
Phong Tri Ý thờ ơ rửa tay:
"Tôi chỉ là không muốn đi thôi."
Cô nấu đồ ăn chào đón hai người phụ nữ rõ ràng không ưa, thậm chí còn ghét cô? Cô bị bệnh sao?
Chu Mạn Mạn nghẹn ngào, quay người đi ra ngoài với vẻ mặt có chút oán hận.
Rồi đến thẳng điểm thanh niên trí thức để nói với đám người Phạm Khải Minh rằng Phong Tri Ý sẽ không đến.
Phạm Khải Minh và những người khác, dường như đang đợi Phong Tri Ý mang đồ đến buổi tiệc chào mừng, họ tỏ ra ngạc nhiên và hỏi:
"Tại sao? Sao cô ấy không đến?"
"Cô ấy không nói tại sao."
Chu Mạn Mạn khiêu khích nhìn Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan:
"Cô ấy chỉ nói không muốn tới mà thôi." Tô Vọng Thư thật sự bị chọc tức, tức giận đứng dậy:
"Không đến thì thôi! Tôi cũng không cần!"
Trong đám đông có người thì thâm:
"Nếu đồng chí Trân không đến thì đồ ăn sẽ giảm đi rất nhiều!"
"Không phải chỉ là đồ ăn thôi sao!"
Tô Vọng Thư nghe thấy, hào phóng xua tay:
"Tôi lấy ra là được!"
Lúc này Đỗ Nhược Lan ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đứng dậy:
"Chúng tôi nên tự mình mời mọi người. Chỉ là không biết mọi người thường mua rau thịt ở đâu? Hình như chỉ có ở thị trấn mới có cung tiêu xã cung cấp thức ăn?"
"Không được nói là mua! Không được nói là mual"
Chu Mạn Mạn vội vàng xua tay:
"Phải nói là đổi, sử dụng đồ vật đổi với các xã viên, nếu không sẽ bị coi là chủ nghĩa tư bản, các xã viên cũng sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi."
Mặc dù những lời này nhằm nhắc nhở họ đừng phạm sai lâm nhưng nó cũng đang chỉ cho bọn họ một "con đường rõ ràng" để đi mua đồ.
Đỗ Nhược Lan hiểu ý và mỉm cười:
"Tôi hiểu rồi."
Vừa nói, cô ta vừa nắm lấy cánh tay Tô Vọng Thư nói:
"Chờ một chút, chúng tôi sẽ đi đổi đồ với các xã viên, chắc chắn sẽ mời mọi người tụ tập vui vẻ."
"Đúng vậy! Hãy đợi một chút nhé!"
Tô Vọng Thư xua tay, cùng Đỗ Nhược Lan bước đi.
Mọi người còn lại nhìn nhau sửng sốt, Phạm Khải Minh đứng dậy nói:
"Chúng ta cũng không thể để hai đồng chí nữ bỏ ra hết. Tôi cũng đi xem có gì có thể trao đổi với xã viên không."
“Tôi cũng đi.'
Các đồng chí nam đứng lên nói.
Lý Yến Hoa lập tức kéo Hàn Chiêu Đệ đứng dậy đi vào phòng bếp:
"Hôm nay tôi và cô nấu cơm, trước tiên chúng ta nấu gạo lứt đi."
Những người khác cũng phản ứng
"Vậy tôi đi lấy nước."
"Tôi đi chẻ củi!"
"Tôi đi rửa rau dại."...
Không bao lâu, mọi người đều bận rộn.
Còn Tô Vọng Thư dẫn Đỗ Nhược Lan đến nhà các xã viên để lấy tiền đổi lấy tất cả số rau tươi đã trồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận