Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 311: Doi Mua Thịt Nhưng Không Muốn Bỏ Nhiều Tiền

Chương 311: Doi Mua Thịt Nhưng Không Muốn Bỏ Nhiều TiềnChương 311: Doi Mua Thịt Nhưng Không Muốn Bỏ Nhiều Tiền
"Cháu ăn xong rồi, đi làm việc trước đây."
Sau đó cô bưng bát đĩa vào bếp rửa sạch sẽ rồi đi thẳng ra ngoài.
Gần đây nhiệt độ của thời tiết dan ấm trở lại, công việc đồng áng ngày càng nhiều, bất kể là xã viên hay thanh niên trí thức đều bắt đầu quay trở lại làm việc.
Lúc này gió nhẹ, nắng ấm mùa xuân tươi sáng, cây cải dầu trên cánh đồng đang dần nở hoa khắp nơi, những chùm hoa vàng mới nổi điểm xuyến trên bức tranh thủy mặc.
Phong Tri Ý đi bộ nhẹ nhàng về phía cánh đồng, tâm trạng của cô không hề bị ảnh hưởng bởi những gì xảy ra trên bàn ăn cơm.
Lại nói tiếp, đó chỉ là một thủ đoạn loại trừ cấp thấp cực kỳ trẻ con và nực cười, thậm chí cô còn cảm thấy phát chán.
Cô không quan tâm bác Bành có làm thêm thịt cho hai người đó hay không, có thể trong mắt người khác, điều này sẽ khiến cô khó chịu, nhưng cô thực sự không quan tâm.
Phong Tri Ý đoán rằng bác Bành rất có thể sẽ đồng ý.
Nhất là đối phương còn trả thêm tiền và phiếu.
Hai là, bà ấy và Nha Nha chắc cũng có thể kiếm được một ít thịt.
Ba là, cô hiện đã xác định rằng hai người phụ nữ nhàn rỗi kia đang đặc biệt nhắm vào mình.
Bây giờ có cơ hội "làm nhục" cô như vậy, bọn họ bỏ lỡ mới là lại
Cũng không biết liệu bác Bành có trở thành "đồng phạm' của họ hay không.
Tuy nhiên, xét cho cùng thì bác Bành đã sống hơn nửa cuộc đời và thủ đoạn của bác ấy nhiều hơn hai cô gái kia rất nhiều.
Buổi tối lúc trở về, bác Bành kéo cô sang một bên, tránh né mọi người, lặng lẽ muốn hỏi mua ở chỗ cô một ít thịt xông khói, lạp xưởng, nấm, măng các loại.
Phong Tri Ý ngạc nhiên một lúc, sau đó mới hiểu ý định của bà:
Bà nói muốn mua, nhưng phải thấp hơn nhiều so với giá thị trường, hoặc thậm chí tặng miễn phí.
Vậy thì nếu làm món thịt này thì mọi người đều có thể ăn mà không hề xúc phạm đến cô, lại có thể đáp ứng được yêu cầu của hai nữ thanh niên trí thức, đồng thời tiết kiệm cho bà rất nhiều tiền.
Có thể nói nó một mũi tên trúng ba con chim và vẹn toàn đôi bên.
Nhưng Phong Tri Ý không muốn lợi dụng hai người phụ nữ đó nên cô từ chối một cách kiên định và dứt khoát:
"Cháu không bán!"
Bác Bành bất ngờ và ngạc nhiên nói:
"Sao cháu lại giữ những miếng thịt xông khói đó mà không nấu ăn? Lại không ăn không được."
Phong Tri Ý mỉm cười rất hiền lành:
"Không sao đâu ạ, dù sao cũng sẽ không hỏng mà."
Khuôn mặt của bác Bành đột nhiên dài ra: "Được rồi! Vậy ngày mai bác sẽ làm món thịt riêng cho Tiểu Tô và Tiểu Đỗ."
"Đừng cho rằng bác không tốt mà đối xử khác biệt với họ. Họ mua bằng tiên và phiếu riêng."
Phong Tri Ý không để tâm lắm:
"Đương nhiên là không ạ. Bác có khi nào thấy cháu tính toán đến việc ăn uống không?"
Sắc mặt bác Bành chợt cứng đờ, quả thực cô xưa nay chưa bao giờ thiếu đồ ăn ngon nên bà ta tức giận bỏ đi.
Đôi môi Phong Tri Ý hơi cong lên, đây có lẽ là "tối hậu thư" cuối cùng của bác Bành.
Cô gần như có thể đoán được tâm lý của bác Bành:
Bác đã cố gắng hòa giải, nhưng chính Phong Tri Ý mới là người không cần mặt mũi, nên đừng trách bác nấu hai món trong một nồi khiến cô khó chịu.
Bởi vậy, mới có thể cảm thấy thoải mái.
Phong Tri Ý cảm thấy chán nản lắc đầu và quay trở lại trong nhà.
Nói vậy ngày mai sẽ lại có trò hay để xem.
Quả nhiên, trên bàn ăn trưa ngày hôm sau có một bát thịt kho và một đĩa thịt sợi và rau cần.
Không có cố ý bày ra trước mặt Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan, cũng không nói Phong Tri Ý không thể ăn được.
Nhưng trong khi Phong Tri Ý đang gắp rau, Tô Vọng Thư nhìn chằm chằm vào đôi đũa của cô, muốn chờ cô gắp thịt để có thể sỉ nhục cô một phen.
Nhưng điều làm cô ta thất vọng là đôi đũa của Phong Tri Ý không hề có chút thịt nào trên đó.
Điều này khiến cô ta cảm thấy như đấm vào bông vải, cảm thấy rất bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận