Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 315: Bác Banh Đuổi Người

Chương 315: Bác Banh Đuổi NgườiChương 315: Bác Banh Đuổi Người
Mạnh Tây Châu hiện đang suy nghĩ nên dùng vật liệu gì để làm hàng rào cho tốt.
"Cô có mua gỗ không?"
"Tôi mua rồi. Đại đội trưởng nói, tôi dùng bao nhiêu thì tính tiền bấy nhiêu, đỡ lãng phí."
Phong Tri Ý hơi bất ngờ.
"Hơn nữa, ông ta còn chủ động nói sẽ giúp tôi tổ chức người làm phụ, chỉ cần đến lúc đó tôi nuôi cơm là được."
Ngược lại, Mạnh Tây Châu không có gì bất ngờ cả.
"Xây nhà ở nông thôn đều là như vậy, người trong thôn sẽ hỗ trợ, chỉ cần lo ăn uống là được. Cô đã nghĩ xong nên dựng nhà như thế nào chưa?"
"Nghĩ xong rồi."
Tối hôm qua, cô đã vào không gian, lợi dụng sự chênh lệch về thời gian mà vẽ xong bản vẽ nhà gỗ rồi.
"Sáng sớm nay, tôi đã giao bảng vẽ cho thợ mộc Hà rồi. Ông ấy nói, tầm nửa tháng là có thể giúp tôi hoàn thành. Nửa tháng sau, tôi sẽ có nhà của chính mình rồi!"
Mạnh Tây Châu nghe được chữ "nhà" này, đôi mắt khẽ rung lên, anh đột nhiên hỏi.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Phong Tri Ý suy nghĩ về tuổi tác của nguyên thân một chút.
"Năm nay tôi mười tám, anh hỏi cái này làm gì?"
Mười tám sao? Vậy có thể đăng ký rồi.
Mạnh Tây Châu nghĩ đến bản thân mình bây giờ mới mười chín tuổi, vẫn còn thiếu một năm, thì hơi buồn bực nói.
"Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút thôi."
Phong Tri Ý ghét bỏ lườm anh.
"Anh có biết rằng hỏi tuổi một nữ đồng chí là một rất bất lịch sự không? Lỡ hỏi rồi thì thôi, sau này đừng lỗ mãng như thế nữa nhé?"
Mạnh Tây Châu ngẩn người, vô tội nói.
"Tôi hỏi tuổi nữ đồng chí khác làm gì?"
Phong Tri Ý buồn bực.
"Vậy anh hỏi tôi làm gì?"
Mạnh Tây Châu cười cười.
"Sau này sẽ nói cho cô biết."
Phong Tri Ý.
Vì sợ người trong đại đội lại huyên thuyên bàn tán sinh chuyện thị phi, khiến cho việc xây nhà riêng của cô không thuận lợi, nên Phong Tri Ý cố ý xin đại đội trưởng và thợ mộc Hà không tiết lộ việc cô muốn xây nhà ra bên ngoài.
Hơn nữa, cột nhà, ván tường, xà ngang và các loại linh kiện khác đều được đặt làm lẻ tẻ tại nhà thợ mộc Hà, chờ đến khi bắt đầu xây nhà thì vào ngày đó chỉ cần hạ những cây cột xuống rồi ghép lại là xong.
Cho nên, nhà của cô đã được xây dựng một cách thâm lặng, ngoại trừ những người có liên quan ra, thì trong thôn hầu như không có mấy người biết được cô được duyệt cho xây nhà.
Đối với vài người bên nhà bác Bành, mỗi ngày đều vì mưu cầu danh lợi mà ở trên bàn cơm, nấu một nồi cơm và hai loại món ăn khác nhau để "hạ nhục" cô.
Nhưng sau hơn mười ngày liên tục khiêu khích cô bằng việc ăn uống no say các món thịt cá.
Phong Tri Ý vẫn thờ ơ như cũ, trái lại còn khiến bọn họ trông giống như những gã hề mua vui, rốt cuộc họ thẹn quá hóa giận mới bày ra một thủ đoạn mới.
Để kể chuyện này thì phải bắt đầu từ chiếc hộp gỗ mà cô từng sở hữu.
Cách đây một khoảng thời gian, nhóm nữ thanh niên trí thức của điểm thanh niên nhớ đến chiếc hộp bị hỏng vừa đẹp vừa thực dụng, nên đã chạy đến nhà thợ mộc Hà nhiều lần đặt làm hộp gỗ để mang về lắp ghép thành các loại tủ của bản thân.
Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan là hai đại tiểu thư nhà giàu có nhiều đồ đạc, cho nên đặt làm hộp gỗ cũng rất nhiều.
Ngày hôm đó Phong Tri Ý xong việc trở về, nhìn thấy hai người dẫn người nhà thợ mộc Hà mang các loại ván làm hộp gỗ bước vào sân, yêu cầu họ đi vào nhà giúp bọn họ lắp ghép thành các loại ngăn tủ.
Có lẽ vì yêu cầu bọn họ đưa ra rất cao, nên phòng của Bành Nha Nha vốn dĩ không đủ chỗ để cất giữ được nhiều hộp gỗ như vậy.
Cho nên, bọn họ đã có ý đồ với căn phòng của cô.
Có điều, chuyện này về sau Phong Tri Ý mới biết.
Vào ban đêm, những tấm ván lắp ghép hộp gỗ còn dang dở đều được để lại trong nhà chính, sau bữa cơm chiều, hai người kia lôi kéo bác Bành vào nhà, xì xâm thương lượng hơn nửa buổi.
Ngày hôm sau, bác Bành đến tìm cô, ấp úng bảo cô dọn ra ngoài.
Mặc dù Phong Tri Ý không bất ngờ lắm, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận