Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 378: Xin Hãy Giúp Con Bé

Chương 378: Xin Hãy Giúp Con BéChương 378: Xin Hãy Giúp Con Bé
Lại nghĩ đến con gái mình đang tuyệt vọng đến mức tìm đến cái chết mỗi ngày trong bệnh viện, thì bà ta cắn răng kéo tay vê, giữ mặt mày như đang chịu đựng sỉ nhục:
"Trước đây là tôi sai, là tôi nóng giận mà nói oan cho cô, xin cô thông cảm cho tâm tình của một người làm mẹ.”
Phong Tri Ý đút tay vào túi, vẻ mặt lạnh lùng và vô tình nói:
"Xin lỗi nhé, tôi chưa bao giờ làm mẹ, không thể thông cảm được."
Mẹ T6:
Bà ta không còn đánh cược vào cảm xúc nữa, chuyển sang đề nghị trao đổi lợi ích:
"Vậy cô muốn gì mới đồng ý? Có yêu cầu gì cô cứ nói."
Phong Tri Ý không nhịn được "chậc chậc" hai tiếng:
"Bà mạnh miệng thật đấy, bà làm chủ đất nước này à?”"
Mẹ Tô: ... Cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ bị Phong Tri Ý làm tức chết vì đột quy và xuất huyết não.
Mẹ Tô cố kìm nén, những cơn giận khiến bà ta chóng mặt, mơ hồ, đã bị bà kiên cường kìm giữ trở lại trong lồng ngực:
"Tôi sẽ xin cho cô quay lại thành phố, sắp xếp công việc cho cô, và trả cho cô một vạn đồng, đủ chưa?!
Phong Tri Ý không nhịn được cười:
"Người nhà họ Tô đều tự cho mình là trung tâm của vũ trụ à? Những gì bà đã làm với tôi trước đây, cả sỉ nhục lẫn vu khống, bà cho rằng tôi là người ngốc hay là kẻ hèn mạt? Còn muốn tôi đi chữa bệnh cho con gái bà ư?"
"Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?!"
Mẹ Tô thực sự gần như không chịu nổi, một tháng qua, không tìm ra thủ phạm, hàng ngày lại phải chăm sóc con gái đang suy sụp, muốn chết, nhìn con mình như vậy thực sự khiến bà ta vừa xót xa vừa căm hận kẻ hại người:
"Tôi đã sai, tôi xin lỗi, tôi sẵn sàng cúi đầu xin lỗi! Nhưng con gái tôi là người vô tội, xin cô hãy bao dung, giúp đỡ con bé đi”
"Lời xin lỗi và cúi đầu của bà rất ghê gớm sao? Tôi nhất định phải chấp nhận à?”"
Phong Tri Ý nhướng mày, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lẽo:
"Tôi không chấp nhận! Hơn nữa, chắc bà cũng đã điều tra rõ ràng những việc con gái bà đã làm với tôi ở đây, bây giờ tôi không ve tay hoan hô đã là quá tử tế rồi."
"Còn muốn tôi đi chữa bệnh cho cô ta sao? Bà thấy tôi giống người khoan dung, lấy ân báo oán lắm sao? Nếu là bà, bà có làm được không?"
Mẹ Tô thấy nói thế nào cũng không thuyết phục được cô thì sắc mặt dần trở nên u ám, ánh mắt bắt đầu tỏ ra không hài lòng, vì con gái, bà ta không quan tâm nhiều:
"Tôi hỏi cô lần cuối, cô có đi không?!" Phong Tri Ý tỏ vẻ không hề quan tâm, vẫn lười biếng nói:
"Không đi."
"Mày..."
Mẹ Tô vừa giơ tay lên, chuẩn bị ra lệnh, nhưng bị người đứng sau bà ta chạy lên gấp gáp ngăn cản:
"Bà Tô, đừng vội, để tôi đi nói chuyện."
Lúc này Phong Tri Ý mới nhận ra, hóa ra Triệu Học Binh lại trở thành chó săn cho Mẹ Tô?
Đó là cái "chân vàng" mà anh ta đã bị từ chối hai năm trước, bây giờ sau sự kiện cứu Tô Vọng Thư khỏi đám cháy thì lại được ôm tiếp?
Anh chàng nam chính này thật biết cách luồn cúi.
Vậy thì chắc chắn việc Mẹ Tô đến đây tìm cô để chữa bệnh cho Tô Vọng Thư, cũng có công lao "giới thiệu" của Triệu Học Binh?
Người này thực sự là "không thể quên" cô được!
Phong Tri Ý híp mắt lại, nhìn Triệu Học Binh tự cho mình là đúng tiến lên thuyết phục cô:
"Thanh niên trí thức Trần, cô có biết hiện tại Tô Vọng Thư đau khổ như thế nào không?"
"Khuôn mặt bị hủy hoại, toàn thân bị bỏng, chân cũng gấy, hàng ngày bị bệnh tật hành hạ đến đau đớn không muốn sống, gần như sống không bằng chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận