Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 470: Vợ Chồng Mới Cưới Đều Vậy Sao?

Chương 470: Vợ Chồng Mới Cưới Đều Vậy Sao?Chương 470: Vợ Chồng Mới Cưới Đều Vậy Sao?
Mạnh Tây Châu nhìn cô cười nhẹ, duỗi tay lôi cô dậy:
"Dạo này em ngủ nhiều thế? Đừng ngủ nữa, ngủ tiếp sẽ mơ mơ màng màng mất."
Phong Tri Ý nương theo động tác Mạnh Tây Châu ôm cô dậy, hai tay ôm lấy cổ anh, lại chôn mặt vào cổ anh ngủ, bất mãn lầm bầm:
"Không phải tại anh buổi tối cứ làm phiền em sao, em đã nói là..."
Lời này làm ba người trẻ chưa kết hôn cực kỳ ngượng ngùng.
Mạnh Tây Châu vội vàng bịt miệng cô, cười nhẹ bên tai cô:
"Có khách đến rồi em yêu, từ Bắc Kinh đến."
Từ "Bắc Kinh" cuối cùng cũng lấy được sự chú ý của Phong Tri Ý, cô mơ màng ngẩng đầu, mở mắt nhìn thấy ba người kia đang ngượng ngùng không biết làm sao.
Sở Gia Chí ngượng ngùng vẫy tay với cô:
"Chào em họ, lâu rồi không gặp."
"Chị, chúng em đến rồi, chúng em đến chúc mừng chị mới cưới."
Đỗ Yến cũng xấu hổ không dám nhìn họ, người mới cưới đều thế à?
Đỗ Hinh thì cúi đầu tới tận ngực, mặt đỏ bừng không dám ngẩng lên.
Phong Tri Ý thấy ba người liền giật mình mở to mắt, rồi "vèo" một cái trốn trở lại vào lòng Mạnh Tây Châu, thì thâm hỏi anh:
"Tại sao họ lại đến? Họ đến lúc nào vậy?"
Mạnh Tây Châu cười khúc khích, không hề ngân ngại cúi đầu hôn cô, rồi bình tĩnh gật đầu với ba người:
"Mọi người ngồi chờ một chút, tôi đưa cô ấy đi rửa mặt."
Sau đó anh ôm cô vào nhà, để lại ba người ngượng ngùng nhìn nhau.
"Ôi"
Đỗ Yến ngượng ngùng sờ sờ mũi:
"Chị và anh rể thật tình cảm."
Sở Gia Chí cũng hơi bối rối gật đầu:
"Đúng vậy."
Dù Đỗ Hinh đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, nhưng mắt cô ta vẫn sáng rỡ tò mò:
"Người đã kết hôn, tất cả đều như thế sao? Nhưng em thấy bố mẹ, hình như không có, không có như vậy...
Cô ta suy nghĩ một hồi nhưng không thể miêu tả được.
Nhưng hai người còn lại đều hiểu ý.
Sở Gia Chí, chưa từng yêu đương, đùa cợt:
"Người lớn tuổi có lẽ hơi kín đáo, chúng ta là thế hệ trẻ của thời đại mới mài! Yêu tự do, chắc chắn đều như vậy đó." Ba người trò chuyện về chủ đề "tự do yêu đương" một lúc, sau đó thấy Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu đã sắp xếp xong, mang trà và đồ ăn nhẹ ra.
Phong Tri Ý rót cho mỗi người một tách trà đầy bảy phần:
"Mọi người đến đây làm gì vậy?"
Đỗ Yến nhìn Phong Tri Ý trong trẻo nhưng lạnh lùng thì có chút ngẩn ngơ.
Cảm giác như người vừa nãy ngủ mê mệt, mơ màng và dễ thương là ảo giác của bản thân, anh ta lấy lại tinh thần nói:
"Chị, nghe nói chị và anh rể đã đăng ký kết hôn, chúng em đặc biệt đến chúc mừng."
"Xin cảm ơn."
Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu cùng ngồi đối diện họ:
"Nhưng quà thì không cần, mang về đi. Ba người nên biết ý tôi, chúng ta không cần làm những việc thân thiết qua lại như vậy."
"Chị."
Đỗ Yến hơi buồn:
"đây chỉ là một chút tình cảm của em và em gái, không liên quan đến nhà họ Sở Đỗ hay thậm chí là mẹ chúng ta. Chị có thể vì chúng ta là chị em ruột thịt mà không từ chối lạnh lùng như vậy không?”
"Không thể."
Phong Tri Ý không hề lay động, cô trở nên có phần tàn nhẫn:
"Tôi đã nói rồi, trên thế giới này ngoại trừ ông nội tôi, tôi không có một người thân ruột thịt nào. Những người khác, tôi coi như họ đã chết hoặc không tồn tại, mong mọi người cũng đối xử với tôi như vậy."
Nhà họ Sở và Đỗ giống như một tấm lưới nhện khổng lồ, nếu cô chấp nhận hai anh em này, cô sẽ bị dính vào cái lưới đó, trở thành một phần không thể tách rời, không thể thoát khỏi mối quan hệ đó.
Cho nên, dù hai anh em này nói rất hay, nhưng nếu cô đồng ý, dần dần sẽ có sự tiếp xúc và giao lưu, sau này chắc chắn phải tiếp xúc với gia đình và người thân của họ.
Dần dần, dưới cái cớ "máu mủ tình thâm, làm một đại gia nhà vui vẻ hoàn mỹ sao?
Vậy thì nguyên thân sẽ ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận