Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 549: Don Cha Phong

Chuong 549: Don Cha PhongChuong 549: Don Cha Phong
Buổi tối mùa hè, trong khuôn viên quân đội rop bóng cây xanh, gia đình họ vui vẻ cười nói đi qua các con phố, đến nhà Ông Phong.
Hôm nay, Ông Phong có vẻ như gặp chuyện vui, tâm trạng rất tốt.
Ông cười nói vui vẻ, còn chọc ghẹo vài câu với cậu bé mập mạp.
Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu nhìn nhau không nói gì, chuyện này, tám chín là có liên quan đến cha ruột của nguyên thân.
Quả nhiên, sau bữa ăn, khi nghỉ ngơi và uống trà, ông Phong nói với vẻ mặt khoan khoái:
"Cha của cháu ngày mai sẽ về."
Phong Tri Ý không hề ngạc nhiên, rất bình tĩnh "Ồ" một tiếng, như thể chuyện này không liên quan đến mình.
Vẻ mặt vui mừng của ông Phong hơi giảm bớt:
"Họ sẽ đến vào sáng ngày mai, các cháu đến sớm một chút nhé."
"Họ?"
Phong Tri Ý tự hỏi, ngoài cha ruột của nguyên thân thì còn ai nữa? Cô gật đầu:
"Vâng."
Tối hôm đó, lúc Mạnh Tây Châu đi tắm, Phong Tri Ý hỏi AI:
"Trong sách gốc, khi cha ruột của nguyên thân trở về, ông ấy có mang theo ai không?"
Trong lúc Mạnh Tây Châu không ở cạnh, AI nhanh chóng lật sách:
"Không biết, sách không nói. Khi cha ruột của nguyên thân xuất hiện, đã là vài năm sau, lúc đó ông ấy ở cùng mẹ của nguyên thân. Bây giờ ông Phong vẫn còn, nên ông ấy mới có thể về sớm."
Không có trong sách, tối đó khi đi ngủ, Phong Tri Ý được Mạnh Tây Châu ôm vào lòng và hỏi:
"Anh nghĩ, người trở vê ngày mai, ngoài con trai của ông ngoại, còn có ai?"
"Không biết."
Mạnh Tây Châu cũng không đoán được, nhưng anh nghĩ không quan trọng, chỉ nói:
"Ngủ đi, ngày mai sẽ biết."
"Ừm."
Phong Tri Ý có linh cảm khó hiểu, người thêm vào đó, có lẽ liên quan đến cô.
Sáng hôm sau, ông Phong không đi làm mà ngồi dưới bóng cây trong sân, uống trà một cách thư thái, nhưng thực sự thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cổng, háo hức chờ đợi.
Phong Tri Ý ôm con "a a ah ah" nói chuyện với nó, làm cho đứa bé vui vẻ nhún nhảy trên chân cô, lúc lúc lại cười “ha ha ha.”
Mạnh Tây Châu đứng bên cạnh khắc một món đồ chơi trẻ em, lúc lúc lại nhìn mẹ con họ với ánh mắt ấm áp.
Trong không khí ấm áp như vậy, một chiếc xe quân sự từ cuối đường chạy đến, dừng lại trước cổng. Ông Phong đứng dậy hào hứng, Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu chỉ nhìn lên một cách thản nhiên.
Người đầu tiên bước xuống xe, ngoài những vệ sĩ, còn có một người đàn ông trung niên ở hàng ghế sau với thân hình gầy gò, cao ráo.
Mặc dù trên khuôn mặt có chút dấu vết của thời gian, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm và buồn bã, thậm chí còn có chút phong độ của người trí thức.
Nhìn ông Phong kích động đến rơi lệ, Phong Tri Ý đoán rằng người này chắc chắn là cha ruột của nguyên thân.
Sau đó, người đi theo phía sau người đàn ông xuống xe là một bé trai khoảng ba tuổi, bé rất nhỏ nhắn, giống như một con khỉ, đôi mắt to tròn, có vẻ hơi sợ hãi.
Cậu bé bám chặt vào ống quần của người đàn ông, nhìn xung quanh nơi lạ lam này một cách e sợ.
Đi theo sau cậu bé là một người phụ nữ ăn mặc giản di.
Khi cô ta ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt của Phong Tri Ý chợt chấn động.
Hứa Lê Hương?!
Vừa xuống xe, Hứa Lê Hương nhìn thấy một người dường như còn là một thiếu nữ ngồi trong sân, cười duyên dáng, đùa giỡn với đứa trẻ.
Người đó vẫn tươi trẻ như cũ, đôi tay không chạm nước mưa xuân, dáng vẻ quý phái, như thể không biết đến nỗi khổ của thế gian, càng làm tăng thêm vẻ ngọt ngào và hạnh phúc.
Dưới bóng cây lấm tấm ánh nắng, làn da trắng nõn như đứa bé trong tay, đẹp đến lấp lánh.
Không giống như mình, khuôn mặt thô ráp, già nua, đầu ngón tay đen và vàng.
Rõ ràng là người cùng tuổi, nhưng trông mình già hơn cô ta cả một thế hệ.
Tất cả những điều này, đều là do cô ta ban tặng!
Trong lòng Hứa Lê Hương hận đến rỉ máu, nếu không phải vì sự tàn nhẫn, lạnh lùng của cô ta, nếu cô ta từng giúp đỡ, cứu mình thì mình đã không phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, gian truân.
Đã không phải trải qua quá khứ tồi tệ như cơn ác mộng ấy? Làm sao mình lại rơi vào tình trạng như hôm nay?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận