Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 56: Nguyên Thân Có Lòng Tự Trọng Cao

Chương 56: Nguyên Thân Có Lòng Tự Trọng CaoChương 56: Nguyên Thân Có Lòng Tự Trọng Cao
Nguyên chủ xuất thân quyền quý, cô ấy có lòng tự trọng của riêng mình.
Cho dù rơi vào hoàn cảnh cơ cực, khổ sở, thì cũng chưa từng cúi đầu lấy lòng nịnh nọt bất cứ ai.
Hơn nữa nguyên thân còn xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều.
Phong thái, giá trị đạo đức cũng không thua kém cô ta tý nào. Nam châm cùng cực thì sẽ đẩy nhau.
Hơn nữa nếu so sánh về nhan sắc... Nguyên thân đến mạng cũng sắp giữ không được nên đương nhiên không thèm để ý những thứ này.
Nhưng Giang Diệu Diệu thì để ý.
Hai người tuy rằng chưa từng giao lưu với nhau, nhưng rõ ràng hào quang của hai người không hợp, Giang Diệu Diệu cũng không có nửa phân thiện ý với nguyên thân.
Cho nên cho dù ở trên lập trường của nguyên thân, Phong Tri Ý cũng không chịu thiệt thòi gì, vì vậy cô từ chối mà không hề có gánh nặng tâm lý.
Nhưng Giang Diệu Diệu bất ngờ khiến sắc mặt cứng đờ, cô ta từ từ thu tay lại, mặt ngỡ ngàng.
Chu Mạn Mạn ở bên cạnh nhìn thấy thì vội vàng nói:
"Hoa này mọc ở khắp núi, Diệu Diệu thích thì ngày mai chúng ta tự đi hái là được."
Hạ Mai đang rửa tay dưới hiên bếp lại càng được nước gây khó dễ:
"Trần Tố Tố, hoa kia của cô đừng bỏ vào trong phòng nha! Hoa hoa thảo mộc rất chiêu sâu, muỗi ở nông thôn này lại độc, bị cắn cô có bồi thường không?”
Bởi vì trời mưa không đi làm, các nam thanh niên trí thức ở dưới hiên chẻ tre làm sọt cũng thi nhau gật đầu.
Nói hoa này thu hút sâu, bị cắn mắc bệnh gì thì không tốt.
Một số người khác nói rằng cô ấy là diễn xuất của nhà tư bản, mau vứt hoa đi, đừng có tự chuốc lấy họa.
Ngay cả Phạm Khải Minh luôn công bằng và công chính cũng khó xử nhìn cô.
Nói cắm hoa gì đó, quả thật dễ dàng bị người ta nắm bắt nhược điểm của chủ nghĩa tư bản, bảo cô cẩn thận trong ăn nói và hành động một chút thì tốt hơn.
Phong Tri Ý quả thực muốn phì cười, cô bẻ một ít hoa để cắm bình, chỉ vì không chia cho Giang Diệu Diệu, thì dẫn đến tình cảnh "chúng bạn xa lánh" rồi sao?
Chỉ có Lục Giai Lương không đành lòng nhìn cô như vậy nên mở lời đề nghị:
"Đồng chí Trần, nếu cô thật sự thích thì hay là trông hoa dưới chân tường ngoài sân đi? Vậy thì cô cũng có thể được ngắm nhìn mỗi ngày rồi."
"Được."
Phong Tri Ý gật gật đầu, cô là một người lớn tuổi tâm lý nhanh nhạy, cô sẽ không so đo với đám thanh thiếu niên mới trưởng thành hoặc vị thành niên này.
Hơn nữa phòng ngủ không phải của một mình cô, những người bạn cùng phòng khác đều không đồng ý, thì cô quả thật không thể tự tiện nuôi cái gì khác. Phong Tri Ý vốn đã tha thứ cho việc tối qua bọn họ lạnh lùng với mình, cô tính lấy nấm và măng nhặt được ra cho mọi người thêm thức ăn.
Bây giờ như này, cô đành phải tranh thủ lúc trông hoa ở góc sân, bỏ hết đồ đạc trong sọt vào trong không gian.
Nguyên thân rơi vào hoàn cảnh khổ sở như vậy, cũng chưa từng cúi đầu lấy lòng người khác nửa phần.
Cô sao có thể mất đi phong phạm của nguyên thân, lấy mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta chứ?
Vốn dĩ cô thấy đám thanh thiếu niên này sống quá khổ sở, muốn chăm sóc tốt bọn họ một phen, nhưng ai ngờ năm lần bảy lượt không như ý nguyện.
Trong lòng Phong Tri Ý hoàn toàn không còn hứng thú, không còn muốn sống chung với bọn họ nữa, về sau cứ việc ai nấy làm, không dính dáng gì đến nhau đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận