Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 59: Tách Ra Ăn Riêng

Chương 59: Tách Ra Ăn RiêngChương 59: Tách Ra Ăn Riêng
Phong Tri Ý gần như muốn trợn trắng mắt:
"Tôi không tự nấu, tôi tìm một hộ nông dân hợp tác thôi."
"Nước sinh hoạt tôi sẽ tự gánh, sẽ không chiếm hời dù một giọt nước của mọi người. Cứ yên tâm, tôi sẽ không vào bếp."
Nói xong, mặc kệ những người khác phản ứng như thế nào, cô trở vê phòng mà không quay đầu lại.
Mưa vẫn tiếp tục tí tách rơi qua thanh minh, khi cả thế giới đều ướt đẫm thì trời mới bắt đầu trong xanh.
Sáng sớm, điểm thanh niên trí thức vừa mới dậy bắt đầu làm cơm sáng, Phong Tri Ý không cùng nhóm thanh niên trí thức ăn cơm nên ra cửa đi làm.
Đội trưởng Vương của đội sản xuất số sáu của cô thấy cô mới khỏi bệnh nặng không lâu.
Mà hai ngày trước nhóm thanh niên trí thức đều lấy công điểm đổi lương thực, cô lại không có.
Vì vậy nên ông ta sắp xếp cho cô một công việc nhẹ nhàng, lại có công điểm không tệ, đó là trông đậu nành.
Trồng đậu nành, hạt giống đã được xử lý xong, đất cũng được canh tác xong, phân phủ xong.
Cô chỉ cần đào một cái hố sâu ba đến năm cm cách nhau ba mươi đến năm mươi cm, bỏ vào hố ba đến bốn hạt giống, sau đó lấp đất dày khoảng ba cm là được.
Nhưng cho dù là công việc nhẹ nhàng đơn giản như vậy, Vương đội trưởng vẫn để cho người làm cùng cô.
Có lẽ là vì nguyên thân làm cái gì cũng không được nên người ta đã có ấn tượng, sợ cô chỉ gây trở ngại chứ không làm được việc gì sẽ lãng phí hạt giống đậu nành.
Thỉnh thoảng phải trông chừng cô, nên tốc độ làm việc khó tránh khỏi chậm lại một chút, làm việc chậm thì sẽ ít đi, cho nên sắc mặt của chị ba Chu được đội trưởng Vương giao phó đối với cô không tốt lắm.
Phong Tri Ý nhìn thấy cô ta thì sáng cả mắt, mấy ngày trước cô ở trong thôn vẫn luôn hỏi thăm kỹ, cũng không tìm được hộ gia đình nông dân nào thích hợp để hợp tác.
Mộng Trang đại đội này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Có hơn hai trăm hộ gia đình, hầu như nhà nào cũng là ba bốn đời cùng ở chung, con trai giống như tranh đua với nhau, nhà nào cũng có nhiều hơn đứa, cháu gái càng là mười mấy người, một nhà cộng có lại mấy chục người.
Hơn nữa đại bộ phận gia đình đều rất nghèo khổ, như vậy cô đến nói chuyện, muốn ăn ngon một chút, chẳng lẽ còn phải nuôi một gia đình mấy chục người sao?
Điều đó không thực tế chút nào.
Sơn cùng thủy tận xuất điêu dân, cô gái nhỏ ngoại hình mềm mại đáng yêu như cô nhìn qua dễ ăn hiếp như vậy.
Nhập bọn ăn cơm chung không chừng sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Nhưng chị ba nhà họ Chu này thì khác, thành viên gia đình cô ta đơn giản, có hai cô con gái sinh đôi mới 5 tuổi sống tách khỏi nhà chồng.
Chồng cô ta đi lính trong quân đội, mỗi năm về một lần.
Như vậy nếu cô kết nhóm ăn chung, sẽ không dẫn đến lời đồn đại gì không tốt.
Còn có thể nhân cơ hội giúp đỡ ba mẹ con họ. Cho dù nuôi thêm hai ba người, cũng không quá gây chú ý.
Biết ấn tượng nguyên thân đối với người ta không tốt, Phong Tri Ý ngoan ngoãn hăng hái làm việc, không làm chậm trễ tốc độ làm việc của chị ba nhà họ Chu.
Chờ đến khi công việc kết thúc, cuối cùng sắc mặt của chị ta cũng tốt hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận