Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 600: Một Kẻ Đắc Đạo, Gà Chó Lên Mây

Chương 600: Một Kẻ Đắc Đạo, Gà Chó Lên MâyChương 600: Một Kẻ Đắc Đạo, Gà Chó Lên Mây
Lần này không biết là do dị ứng hay phản ứng với loại thuốc nào đó cô ta đang sử dụng, nghe nói suýt mất mạng, lại phải nằm bệnh viện nửa tháng nữa mà không về.
Trong tháng chơi bời rộn ràng này, Phong Tri Ý thấy ông Phong một mình ở nhà với một đứa bé trông thật là cô đơn, nên thỉnh thoảng ghé qua thăm ông, ăn bữa cơm cùng ông, tạo không khí vui vẻ.
Hôm nay lại là ngày lễ, tự nhiên phải ghé qua một chuyến.
"Ừ, nghe nói năm ngoái cũng có lễ hội đèn lồng."
Mạnh Tây Châu thấy cô không ngủ nữa, liên lấy quân áo từ tủ ra đưa cho cô mặc:
"Buổi sáng em muốn ăn gì?"
Phong Tri Ý nhận lấy quần áo và mặc vào:
“Chúng ta ăn bánh trôi đã làm hôm qua đi."
Trong tiết trời giá lạnh này, những chiếc bánh trôi làm ngày hôm qua để ngoài không lâu đã đông cứng lại, giống như tủ lạnh tự nhiên.
"Được."
Mạnh Tây Châu cũng lấy quần áo mặc vào:
"Em muốn ăn bánh trôi nhân gì?"
Phong Tri Ý nghĩ đến việc trời nắng lên, thời tiết sẽ ấm áp trở lại, bánh trôi sẽ không còn đông lạnh nữa, nên nói.
"Anh cứ nấu hết đi, ăn cùng với mấy người cảnh vệ, nhớ để lại một ít mang sang nhà ông nội."
"Được."
Mạnh Tây Châu mặc xong quần áo thì ra ngoài.
Hôm qua họ làm khá nhiều bánh trôi, may là mấy người cảnh vệ cũng đã quay lại "đi làm".
Tất cả đều là đàn ông với bao tử lớn, mỗi người ăn hai ba bát cũng không thành vấn đề, anh cũng đem một ít cho ông nội thử nếm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người ôm con và mang theo bánh thôi đến nhà ông nội Phong.
Có lẽ bé Mạnh Chước đã lâu không thấy thời tiết đẹp như thế này, nên tròn xoe mắt ngạc nhiên, tò mò và trong trẻo.
Phong Tri Ý thấy vậy thì mở một chút mũ cho cậu bé, để cậu nhìn thấy thời tiết đẹp và cũng để cậu có tâm trạng thoải mái:
"Mùa đông u ám đã qua, bầu trời cuối cùng cũng sáng sủa lên, làm cho tâm trạng của mọi người cũng tốt hơn."
"Em có cảm thấy chán ở đây không?”
Mạnh Tây Châu ôm con, cùng cô đi ra ngoài:
"Đợi tuyết tan, chúng ta sẽ đưa con đi dạo ngoại ô Bắc Kinh."
Dù khuôn viên này cũng khá rộng lớn, nhưng ở lâu trong đó mà không ra ngoài cũng sẽ cảm thấy buồn chán. Và giống như cô đã nói, nuôi con không thể chỉ giữ ở một chỗ, nếu không thì không chỉ hạn chế tâm nhìn mà còn làm con người trở nên thiếu linh hoạt.
Đôi mắt Phong Tri Ý sáng lên, cô cũng có ý này:
"Được, đợi thời tiết ấm áp lên, chúng ta sẽ đưa con đi du xuân thả diều."
"Được."
Mạnh Tây Châu nhoẻn miệng cười, nhận ra những thứ vợ mình thích đều khá đơn giản và thuần khiết, giống như một đứa trẻ.
Vợ chồng họ cùng nhau đi bộ, trò chuyện về kế hoạch cho mùa xuân sắp tới sau khi tuyết tan, và đến nhà họ Phong.
Vừa vào sân, họ đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, không khí rất náo nhiệt.
Vợ chồng Phong Tri Ý nhìn nhau một cách ngạc nhiên, có sự hiểu ý: Có lẽ Hứa Lê Hương đã xuất viện trở về?
Quả nhiên, khi vào nhà, họ thấy một phòng đầy người lạ, nam nữ già trẻ, đều tập trung quanh Hứa Lê Hương như sao bao quanh mặt trăng.
Khi Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu ôm con bước vào, tiếng cười náo nhiệt bỗng chốc lắng xuống, khiến họ cảm thấy mình như là kẻ xâm nhập làm gián đoạn không khí.
"Con mu xấu xal"
Trong không gian yên tĩnh đó, bất ngờ có tiếng một đứa trẻ vang lên, chỉ vào Phong Tri Ý chạy đến trước mặt Hứa Lê Hương tố cáo:
"Chị ơi, đó là con mụ xấu xa đã từng bắt nạt em và mẹ! Còn đẩy em xuống cống nước thối!"
Phong Tri Ý mới chú ý đến nhóm người này, phát hiện ra người phụ nữ già và cậu bé gầy gò khoảng sáu bảy tuổi đang chỉ trích cô chính là mẹ đẻ của Hứa Lê Hương và em trai của cô ta.
Đứa con trai của cô ta lại bị đẩy vào góc, gần như không thấy được.
Nhìn lại vài người phụ nữ trẻ hơn, có vẻ giống Hứa Lê Hương, có lẽ là bốn người em gái của cô ta? Trong đó có hai người lớn tuổi hơn, còn mang theo chồng và con cái.
Ồ, đây là một kẻ đắc đạo thì gà chó lên mây sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận