Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 74: Cham Một Cái

Chương 74: Cham Một CáiChương 74: Cham Một Cái
"Anh có muốn tôi giúp anh xé ra không?"
"Không cần."
Chàng trai một tay lái xe, một tay cầm cây kem dùng răng xé thẳng ra.
Anh cắn một miếng, cảm giác cũng được, nhưng nghe trong giọng nói cô gái rõ ràng rất thất vọng, anh thấy thức ăn thô ráp rẻ tiền này quả thật không xứng với người kiêu ngạo tinh xảo như cô:
"Trở về tôi để dưa hấu vào trong giếng ngâm, chờ ăn cơm tối xong, tôi đặt ở trong cái lỗ trên cây đa to ở cửa thôn, cô đi lấy nhé?"
Phong Tri Ý bật cười:
"Không cần không cần, tôi không có tham ăn như vậy."
Nếu cô muốn ăn thì có trái cây nào ngon bằng trong không gian không? Cô chỉ là tò mò kem ở thời đại này có vị gì nên mới mua về nếm thử.
Quả nhiên vẫn là trước sau như một khách sáo xa cách, chàng trai im lặng, không nói gì.
"Đúng rồi."
Phong Tri Ý lấy từ trong ba lô ra một xấp tiền giấy nhỏ, vươn ra phía trước nhét vào trong túi áo anh:
"Đây là tiền bán mật rắn."
Quần áo mùa hè rất mỏng, ngón tay cô vô tình lướt qua eo anh, cọ một cái khiến cho một tay lái xe của anh lung lay, thiếu chút nữa thì ngãi
Phong Tri Ý vội vàng nắm lấy yên xa:
"Làm sao vậy? Đi xe đạp một tay có bất tiện quá không? Hay là đưa que kem cho tôi đi, tôi sẽ cầm cho anh ăn?”
"Không cần."
Không biết có phải bị mặt trời phơi nắng hay không, vành tai của chàng trai ửng đỏ:
"Kỹ năng lái xe của tôi rất tốt, một tay cũng đi được."
Phong Tri Ý nhớ tới nghĩa bóng của cụm từ "có được hay không" cùng với "kỹ thuật lái xe" ở hậu thế thì buồn cười khúc khích, cười đến mức chàng trai không hiểu vì sao:
"Ngươi cười gì vậy?”
Anh đoán xem."
Phong Tri Ý cười khanh khách hỏi.
Chàng trai: ”...'
Được rồi,'đoán xem" cái này không vượt qua được.
Chàng trai đành phải chuyển đề tài:
"Không phải tôi đã nói mật rắn kia để lại cho cô làm thuốc sao? Cho dù bán lấy tiền cũng không cần đưa cho tôi, lúc đó mấy con rắn kia cô cũng có phần mà."
"Không cần, tôi không cần." Nếu cô cần mất rắn thì linh xà trong không gian không tốt hơn bên ngoài sao?
"Hơn nữa, tôi cũng không thiếu tiền."
Bây giờ cô là người giàu có số tiền lớn hàng trăm tệ rồi.
Chàng trai suy nghĩ một chút, chung quy cũng không từ chối nữa.
Hiện tại một tay anh vịn đầu xe đạp, một tay cần que kem, không cách nào nhét tiên trở vê.
Gió trên núi thổi mát mẻ, Phong Tri Ý thoải mái cắn que băng, nhàm chán thưởng thức phong cảnh dọc theo đường đi, cô phát hiện xe đi trên một con đường núi xa lạ:
"Hả? Sao con đường trở về lại không giống?"
"Đường lớn thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua."
Dù sao bây giờ không phải là buổi sáng trời còn chưa sáng, nếu bị người ta nhìn thấy cô cùng anh có quan hệ thì sẽ không tốt, cho nên chàng trai giải thích:
"Chúng ta đi đường nhỏ, tuy rằng xa một chút, nhưng nhiều bóng râm, hơn nữa lại ít bụi."
Anh đã sớm nhận ra, cô gái này vô cùng thích sạch sẽ.
Cùng một loại kiểu cách, màu sắc quần áo, người khác mặc đều có cảm giác xám xịt, mà cô ấy mặc lại ra một cảm giác khiêm tốn, tao nhã cổ xưa, có lẽ chính là bởi vì trên người cô ấy sạch sẽ gọn gàng.
Ừm - còn có thể bởi vì phong thái dịu dàng nhã nhặn à gương mặt xinh đẹp kia.
ĐÀ"
Phong Tri Ý nhìn phương hướng phía trước:
Bạn cần đăng nhập để bình luận