Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 84: Chia Com

Chuong 84: Chia ComChuong 84: Chia Com
"Chị Tố Tố, cơm của chị còn ăn nữa không?"
Phong Tri Ý đang nói chuyện với Phương Tiểu Phương quay đầu lại, thấy ánh mắt khát vọng kia của cô bé rơi vào trong bát của cô:
"À, chị không ăn, em muốn sao?"
"Muốn!"
Cô bé gật đầu thật mạnh, vui mừng đến nỗi đôi mắt sáng rực nhìn cô.
Những cô gái khác tuổi còn nhỏ một chút thấy vậy, cũng nhịn không được nhao nhao lên tiếng:
"Chị Tố Tố, em cũng muốn!"
"Được."
Phong Tri Ý đổi đũa thành đầu, gạt chỗ mình ăn một hai miếng sang bên cạnh, sau đó đưa chỗ chưa động qua chia cho mấy đứa nhỏ vừa lên tiếng.
Trong đó có một cô bé thấy cô cố ý giữ lại một phần kia, cười nói:
"Chị Tố Tố, em không chê chỗ chị đã ăn qua, chị cho em đi."
"Được."
Đối phương nếu không chê thì Phong Tri Ý đưa chỗ cơm còn lại cho cô bé.
Cuối cùng bát của cô đã sạch sẽ, một hạt cơm cũng không còn.
Phương Tiểu Phương thấy vậy thì cười cô:
"Cô ăn sạch thật đấy!"
Phong Tri Ý vừa định nói "Lãng phí lương thực là đáng không tốt", thì thấy sắc mặt của Phương Tiểu Phương đột nhiên thay đổi, còn "Ôi chao" một tiếng rồi vội vàng đứng lên.
Phong Tri Ý quay đầu lại, thấy là cô dâu chú rể đang đưa người đến mời rượu.
Cô hơi giật mình, không phải nói mấy cô gái trẻ không đủ để cô dâu chú rể đến chúc rượu sao?
Chú rể lúc này vẻ mặt vui mừng, thấy bàn này đều là các cô gái trẻ, anh ta cũng không biết nói khách sáo làm sao cho tốt, chỉ nhạt nhẽo nâng chén rượu trong tay hướng về phía bọn họ nói:
An no uống ngon nhé!"
Sau đó anh ta uống một hơi cạn sạch.
Vốn tưởng rằng người mới sẽ không phản ứng bọn họ, các cô gái nhao nhao đứng dậy, múc chút canh, động tác câu nệ lấy canh thay rượu đáp lễ, nói chúc mừng.
Phong Tri Ý và Phương Tiểu Phương nhân cơ hội này đưa bao tiền mừng cho cô dâu và chú rể, chúc mừng bọn họ mới kết hôn.
Cô dâu và chú rể ngoài miệng nói sao lại khách sáo như vậy, nhưng lại bất ngờ mà mừng rỡ nói cảm ơn roi nhận lấy.
"Xin chào."
Tiễn cô dâu chú rể đi, vừa định ngồi xuống thì có âm thanh chào hỏi ở phía sau. Phong Tri Ý quay đầu lại nhìn, là người cố ý đụng phải cô lúc nấy.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Một câu không đầu không đuôi này, Phong Tri Ý có chút không hiểu ý:
"Cái gì cơ?"
Đối phương giải thích:
"Vừa nấy tôi thấy cô chia cơm hết cho người khác."
Phong Tri Ý lúc này mới phản ứng lại:
"Không phải, là tôi ăn không nổi, cho nên mới mời mọi người hỗ trợ, để tránh lãng phí."
Tô Vọng Đình mắt mang ý cười không nói gì, anh ta nâng chén rượu hướng về phía cô:
"Làm quen một chút, tôi là Tô Vọng Đình, uống trước rồi nói."
Phong Tri Ý hơi giật mình một chút, lập tức hào phóng nâng bát canh về phía anh ta:
"Trần Tố Tố."
Sau đó một tay che chắn, một tay cô khẽ nâng bát canh, rũ mắt uống một hơi cạn sạch.
Trong lúc giơ tay nhấc chân lên, tất cả đều thể hiện ra vẻ đoan trang tao nhã, dịu dàng quý khí.
Tô Vọng Đình thấy vậy mà tim rung động, vui mừng không thôi, đưa tay sờ sờ thuốc mỡ bỏng trong túi, nhìn vào mu bàn tay cô bị bỏng đỏ:
"Nghe nói cô cũng đến từ Bắc Kinh?"
"Ừ"
Phong Tri Ý nhắc nhở chỉ chỉ cô dâu chủ rể đã kính rượu đến bàn tiếp theo, rõ ràng cô không muốn nói thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận