Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 98: Đừng Xuất Hiện Trước Mặt Tôi

Chương 98: Đừng Xuất Hiện Trước Mặt TôiChương 98: Đừng Xuất Hiện Trước Mặt Tôi
"Cô yên tâm, cái đồng hồ này coi như tôi mua của cô, sau này ta cam đoan sẽ bồi thường cái mới cho côi"
Biết được mục đích của nữ chính, Phong Tri Ý không có hứng thú cùng diễn tiếp với cô ta nữa, cô mặt lạnh không vui:
"Vậy trước cô anh trả lại đồng hồ cho tôi thì không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Nói xong, cô giống như tức giận xoay người rời đi.
Hứa Lê Hương ngạc nhiên, trong kế hoạch của cô ta thanh niên trí thức Trân lương thiện hào phóng sẽ nói không sao, còn có thể sẽ thương xót đồng cảm với cô ta, an ủi cổ vũ cô ta, thậm chí ủng hộ vật chất cho cô ta từ vũng bùn nhà họ Hứa được độc lập đi ra ở riêng.
Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ thanh niên trí thức Trần luôn ngây ngô, tính tình tốt bụng lại nhăn mặt với mình. Hơn nữa, còn có dấu vết muốn xích mích.
Sao vậy nhỉ?!
Hứa Lê Hương lúc này không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng đuổi theo.
Phong Tri Ý vừa từ sân nhà họ Hứa đi ra, thì nhìn thấy Triệu Học Binh cùng Tô Vọng Đình đứng ở cửa trong đám quần chúng vây xem.
Không biết là vừa đúng lúc đi ngang qua, hay là vây xem náo nhiệt.
Tốt xấu gì cũng coi như là quen biết, thấy mắt chạm mắt, Phong Tri Ý đành phải gật gật đầu với Tô Vọng Đình, rồi bước đi.
Tô Vọng Đình thấy cô thì sáng mắt lên nghênh đón, chặn đường đi của cô:
"Trùng hợp thật, cô cũng ở đây al Có chuyện gì đã xảy ra sao? Tại sao nhiều người vây quanh như vậy?"
Vậy chắc là đúng lúc anh ta đi ngang qua.
Có điều Phong Tri Ý không có hứng thú nói chuyện xấu của nhà họ Hứa với anh ta:
"Không rõ lắm, xin nhường đường, tôi..."
"Thanh niên trí thức Trân!"
Phong Tri Ý còn chưa nói hết, đã bị Hứa Lê Hương đuổi theo cắt đứt.
Hứa Lê Hương vội vàng chạy đến trước mặt Phong Tri Ý:
"Có phải cô tức giận rồi không? Xin lỗi, tôi thực sự không biết chuyện này sẽ xảy ra. Cô yên tâm, dù tôi có táng gia bại sản, cũng nhất định sẽ trả đồng hồ đeo tay cho côi"
Phong Tri Ý lạnh nhạt đưa tay về phía cô ta:
"Vậy cô bồi thường đi!"
Hứa Lê Hương bị sự thẳng thắn của cô làm cho lúc xanh lúc trắng lúc đỏ:
"Có thể, có thể thư thả một thời gian không? Chờ sau này, sau này..."
Trong sự tủi thân của cô ta có một chút tức giận, thanh niên trí thức Trân này sao lại không thông tình đạt lý như vậy chứ? Sau này? Chờ cho đến khi cô phát đạt sao? Phong Tri Ý bây giờ thấy nữ chính thật sự nhàm chán, cô không muốn phản ứng cô ta nữa:
"Bồi thường không được, thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Nói xong, cô vòng qua Tô Vọng Đình rồi đi thẳng.
Tô Vọng Đình thấy Phong Tri Ý mặt lạnh, cũng không dám lỗ mãng, vẻ mặt hoang mang không biết hỏi ai:
"Sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy?”
"Cái này tôi biết!"
Thím Tiền ở bên cạnh đã nhịn không được cái miệng rộng từ lâu nhảy ra.
Oang oang oang nói chuyện Hứa Lê Hương mượn đồng hồ của Phong Tri Ý cưới dâu cho nhà họ Hứa nhưng không lấy lại được, miệng bà ta nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Nói đến mức Hứa Lê Hương bối rối phủ nhận:
"Không phải! Không phải như vậy! Tôi không cố ý..."
Phong Tri Ý đã dần dần đi xa, nghe được cũng không quay đầu lại mà nhếch môi.
Nữ chính lúc này đã coi trọng nam chính chưa nhỉ? Cứ hoang mang rối loạn như thế trước mặt nam chính sao? Thậm chí cả khổ chủ như cô cũng mặc kệ sao?
Cô vốn dĩ thấy nữ chính khổ như bắp cải trong đất hoang, nhưng lại không buông xuôi mà tự cứu mình, cố gắng hướng lên.
Phong Tri Ý rất thích kiểu loại sinh mệnh cứng cỏi bất khuất này, cũng không ngại thuận tay kéo cô ta một phen, cho nên cô mới cho phép nữ chính tính toán nhỏ đối với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận