Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 40: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 40: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 40: Công lược hoàng đế bệnh tật
Nhật Quỹ nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn đi theo mình, không nhịn được mà sai người bưng ra tất cả đồ ăn trong thần điện tới, đặt ở trước mặt cô. Hắn lại xoa đỉnh đầu cô,"Ăn đi."
Phong Quang nhìn hắn chằm chằm không nhúc nhích.
Hắn lại hỏi:
"Không thích ăn mấy thứ này sao? Vậy để ta đi Ngự Thiện Phòng lấy mấy món khác."
"Không cần."
Cô nắm lấy tay hắn,"Chỉ là ta cảm thấy... dường như huynh đang coi ta như thú cưng.
Nhật Quỹ ngừng lại một chút, nói:
"Ta không nghĩ như vậy"
"Bây giờ huynh vừa thấy ta đã nghĩ đến việc đem đồ ăn tới, vậy chẳng phải là đang nuôi ta như nuôi thú cưng sao?"
"Chẳng phải ta đang xem nàng thích ăn gì đó sao?"
Hắn ngồi xuống, nhân tiện ôm cô lên trên đùi mình. Từ sau khi xác lập quan hệ, hắn ngày càng thuần thục những động tác thân mật kia.
Phong Quang nói thì nói vậy, nhưng tất nhiên cô vẫn không thể chịu nổi nếu thiếu đồ ăn. Cô cầm lấy một miếng điểm tâm, lại dựa vào trong lòng Nhật Quỹ, thảnh thơi nhàn nhã nói:
"Vậy huynh đúng là hiểu ta."
"Dĩ nhiên là phải hiểu nàng chứ."
Tai Nhật Quỹ ửng đỏ, giọng nói cũng không khỏi nhỏ lại "Rốt cuộc chúng ta cũng sẽ thành thân mà."
"Đúng rồi, chúng ta sẽ thành thân!"
Phong Quang ngồi thằng người, ôm mặt hắn nói:
"Vậy khi nào huynh sẽ nói với Thẩm Ước là huynh muốn cưới ta?"
"Đương nhiên là càng sớm càng tốt."
Hắn nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói:
"Ngày mai ta liền đi gặp bệ hạ, nói với bệ hạ rằng ta muốn cưới nàng, chuyện thành thân của chúng ta đương nhiên là càng sớm càng tốt."
"Vậy được..." Phong Quang lại lo lắng nói:
"Nếu Thẩm Ước không đồng ý thì làm sao bây giờ?"
"Nếu bệ hạ không đồng ý..."
Nhật Quỹ không chút do dự mà nói:
"Vậy ta liền nói với bệ hạ, ta muốn từ chức Đại Thần quan."
"Vậy nếu hắn lại không đồng ý thì sao?"
"Nếu thật sự như thế... Ta liền dẫn nàng rời khỏi đây."
Phong Quang sửng sốt trong chốc lát, những lời này của Nhật Quỹ không khác gì đang nói muốn dẫn cô bỏ trốn cả, nếu vậy thì nửa đời sau của bọn họ nói không chừng sẽ phải sống lang bạt khắp nơi, đây hoàn toàn không phải một quyết định đơn giản.
Cô lại thở dài, điểm tâm cũng không ăn, đầu ghé vào vai hắn nói:
"Nhật Quỹ... Kỳ thật huynh không cần phải vì ta mà hy sinh như vậy."
"Đây không phải là hy sinh... mà chỉ là giữa Phong Quang và quyền vị, ta đã lựa chọn điều quan trọng nhất đối với mình."
Hắn hơi nghiêng đầu, hôn lên gương mặt cô.
Bất kể phải vứt bỏ điều gì, nếu có thể có cô ở bên cạnh, thì cái gì cũng đều đáng giá, mà những thứ người bình thường tranh giành cả đời có lẽ cũng không chiếm được kia, trong mắt hắn lại chẳng quan trọng chút nào.
Phong Quang lại cọ đầu vào cổ hắn,"Nhật Quỹ, ta thích huynh quả nhiên không sai mà."
"Đương nhiên là không sai."
Nhật Quỹ mỉm cười,"Ta biết mình còn có rất nhiều chỗ kém hơn những người khác, nhưng Phong Quang lại thích ta như vậy."
Cô cười lên tiếng,"Phải đó, trong thiên hạ này, nam nhân tốt hơn huynh hẳn là không ít, nhưng thế mà ta tại chỉ nhìn trúng huynh. Nhật Quỹ, huynh phải nhanh cưới ta nha, nữ nhân tốt như ta thì có cả một đám người đang xếp hàng chờ đó."
"Ta biết."
Nhật Quỹ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hắn rũ mắt nhìn
"Ta cũng sẽ không buông tay."
đầu cô, nhẹ giọng nói:
"Ta sẽ giữ Phong Quang thật chặt, bất kể thế nào, bắt lấy, hiện tại đã an nhàn ở trong lòng hắn nói chuyện, mọi thứ tốt đẹp như một giấc mơ. Cô ngáp một cái, ngủ thiếp đi trong lòng hắn từ bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận