Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 44: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 44: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 44: Công lược hoàng đế bệnh tật
Phong Quang thấy Thần Long không nói gì, cũng liền chuyển để tài mà hỏi:
"Chẳng phải ngươi nói triệu hoán ngươi là có thể được cho nguyện vọng sao? Ta nhớ rõ Hoa Chúc Chúc đã triệu hồi ngươi ra mà nhỉ, sao người còn không đi thực hiện ước nguyện cho cô ấy?"
"Hoa Chúc Chúc, đó là người nào?"
"Ngày đó người bị vây công cũng đều là bởi Hoa Chúc Chúc đã triệu hồi ngươi ra đó. Người không nhớ rõ cô ấy sao?"
Thần Long suy nghĩ một lát,"Hóa ra nàng ta tên là Hoa Chúc Chúc, ngô gần như đã quên rồi."
"Đúng không, bây giờ ngươi đã nhớ rồi đó, còn không mau đi thực hiện nguyện vọng cho cô ấy?"
"Khi nào cho người ta hứa nguyện vọng là do ngô định đoạt."
Thần Long hừ mũi, thái độ ngạo kiều cực kỳ,"Chỉ có loài người chờ ngô cho, chứ đâu ra chuyện ngô đi tìm loài người để cho chứ."
"Phải nha, ngươi đúng là không gánh nổi."
Phong Quang cười một tiếng,"Nếu chỉ có người khác chờ ngươi cho, không có chuyện ngươi đi tìm cho người khác. Vậy ngươi nói thật xem nào, vì sao ngươi phải đến đây nói cho ta rằng Nhật Quỹ không thể tin?"
Thần Long trầm mặc một lúc lâu, hắn đương nhiên không thể nói cho cô, là bởi vì hắn cảm thấy từ trên người Nhật Quỹ một loại hơi thở nguy hiểm quen thuộc. Hắn có một loại cảm giác, nếu mặc kệ để mọi thứ tự do, vậy tương lai chỉ sợ sẽ có rất nhiều biến cố hắn không thể khống chế được.
Một Thần Long cao cao tại thượng như hắn, sao có thể chỉ vì tốt bụng mà đến cố ý nhắc nhở Phong Quang đây?
Hắn không nói lời nào, Phong Quang mỉm cười sáng tỏ,"Nói đi, ngươi bôi nhọ Nhật Quỹ như thế rốt cuộc có mục đích gì?"
"Ngô không bôi nhọ ai cả!"
Thần Long tức giận. Tuy nói hắn quả thực đến thông báo cho Phong Quang không phải vì lòng tốt, nhưng hẳn cũng quả thật không đổ oan cho bất cứ kẻ nào, mà lý do hắn đến nói với Phong Quang cũng rất đơn giản, nếu hắn có thể thuyết phục được Phong Quang, để cô cùng hắn đối phó với Nhật Quỹ, vậy thì thực sự không thể tốt hơn.
Nhưng cũng rất hiển nhiên, ý tưởng này của hắn quá mức ngây thơ rồi, chưa nói đến hắn không đưa ra nổi chứng cứ xác thực nào, cho dù hắn có thể lấy ra chứng cứ, Phong Quang cũng không nhất định sẽ giúp hắn.
Phong Quang cười, hơi nghiêng đầu,"Đúng vậy, ngươi cứ lừa dối ta đi."
Cảm giác mà Nhật Quỹ tạo cho cô chính là thành thật đến vô biên, nếu hắn còn gạt người thì trên thế giới này còn ai đáng tin nữa?
"Nhữ đúng là ngoan cố không cải tạo được!"
Thần Long bị chọc tức, chỉ có thể nói nổi một câu này. Thân phận của hắn chính là thần linh được vạn dân kính ngưỡng, mọi nhà đều phải cung phụng, hắn nói một lời, thế gian này tất sẽ phải run lên, sao lại có người không tin hắn như vậy chứ!
Vậy mà cố nhiên vẫn có người như vậy, đó chính là Phong Quang.
Ngay lúc một người một "rắn", một bên nhàn nhã, một bên khác tức đến đau gan thì một người khác rốt cuộc cũng trở lại.
Phong Quang vừa thấy hắn đi vào trong viện liền vui mừng đứng lên chạy qua, cô nhào vào trong lòng hắn, cười hì hì hỏi:
"Thế nào?"
"Mười lăm ngày sau, chúng ta sẽ thành thân."
Nhật Quỹ sở đỉnh đầu cô, lại mỉm cười cúi đầu, nâng cằm cô, hôn lên môi cô.
Mấy ngày nay tới giờ, tiếp xúc thân mật của hắn với cô đã từng bước thăng cấp, trước kia dù chỉ bị Phong Quang chạm vào một chút, hắn cũng sẽ không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng, nhưng hiện tại hắn đã có thể bình tĩnh tự nhiên ôm hôn cô.
Phong Quang trầm mê trong nụ hôn này, không khỏi chủ động đáp lại, sau một lúc lâu, nụ hôn dịu dàng này kết thúc, hắn cũng không lui lại mà khẽ liếm cánh môi cô, nói:
"Phong Quang muốn sính lễ gì thì cứ nói ra."
"Thật?"
"Dĩ nhiên là thật."
"Vậy... sau khi thành thân, bổng lộc của huynh đều phải do ta quản."
Những lời này không khác gì đang nói muốn hắn giao thẻ lương vào tay cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận