Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 47: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 47: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 47: Công lược hoàng đế bệnh tật
Đối với sự đề phòng của Phong Quang, Mộ Quy chỉ cười cho qua chuyện, hắn thậm chí còn đang nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ mặc áo cưới của cô.
Cuối cùng, hắn chân thành tán thưởng nói:
"Ta đã sớm biết nếu Phong Quang mặc áo cưới nhất định sẽ rực rỡ không gì sánh được."
"Ngươi chưa trả lời ta, vì sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"
Phong Quang quan sát xung quanh bằng khóe mắt, muốn tìm xem có thứ gì để phòng thân hay không.
Mộ Quy mỉm cười,"Ta chẳng phải đã nói rồi sao? Hôm nay Phong Quang thành thân, đương nhiên là ta phải tới."
Cô cắn môi,"Sao ngươi lại... có thể vào hoàng cung nước Đông Dương? Chỗ này không phải địa bàn của ngươi."
"Cho dù ta là vua của một nước, muốn vào hoàng cung địch quốc quả thật cũng cực kỳ khó khăn."
Mộ Quy tốt tính cong môi cười,"Nhưng nếu quốc quân nước Đông Dương nguyện ý để ta tiến vào, vậy thì lại khác."
"Ngươi nói gì?"
Đáp án quá bất ngờ, khiến cô không khỏi cả kinh.
Mộ Quy lại chăm chú nhìn cô, khóe môi chứa một nụ cười nhạt,"Phong Quang không tin cũng phải. Rốt cuộc ta cũng là vua nước địch, Thẩm Ước sao có thể đưa ta vào đây? Nhưng nếu chúng ta có chung mục đích, thì lại không nhất định như vậy."
"Ngươi nói rõ ràng đi!"
Trong lòng cô có dự cảm không tốt,"Ngươi nói có chung mục đích, rốt cuộc đó là gì?"
Mộ Quy không vội trả lời, ngược lại là nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, thảnh thơi nhàn nhã nói:
"Đêm tân hôn, Phong Quang không cảm thấy tân lang đã bỏ mặc nàng quá lâu à?"
Cho Phong Quang nắm chặt góc áo, sự bất an trong lòng cô càng lúc càng mạnh. Không nói một tiếng nào, cô đi về phía cửa.
Mộ Quy bắt được cổ tay cô, hắn cười nói: "Đang là đêm tân hôn, tân nương như Phong Quang không ở lại tân phòng mà muốn đi đâu vậy?"
"Buông ta ra!"
Cô liều mạng muốn rút tay mình ra, nhưng từ lúc bắt đầu cô đã hiểu rõ, bàn về sức lực, cô căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Mộ Quy tuy rằng bệnh tật quấn thân, nhưng vũ lực của hắn mạnh đến thế nào, đến nay vẫn không ai biết cả.
"Ta biết Phong Quang muốn đi tìm Nhật Quỹ, nhưng ta ở ngay chỗ này, sao Phong Quang lại không muốn nhìn ta thêm một cái đây?"
"Nhìn một người muốn giết trượng phu ta sao!?"
"Không đúng, hắn còn chưa tính là trượng phu của nàng."
Mộ Quy cong môi,"Các người chưa động phòng mà chẳng phải vậy sao?"
"Quan hệ giữa ta và hắn không cần biểu hiện bằng quan hệ thân thể!"
Hắn hơi dùng sức kéo tay cô, thân mình cô liền nghiêng về phía trước, đụng vào ngực hắn.
Mộ Quy hơi khom lưng, một tay hắn nắm lấy cằm cô, hạ thấp giọng hỏi:
"Một khi đã như vậy, Phong Quang có bằng lòng trao thân thể của nàng cho ta không?"
"Có thể."
Sắc mặt cô bình tĩnh,"Ngươi giết ta trước đi."
Ánh mắt Mộ Quy tối sầm, tức giận dồn nén.
Phong Quang đã chuẩn bị tỉnh thần nhìn hắn nổi giận, nhưng cuối cùng, hắn lại chỉ thở dài một hơi, khẽ vỗ về gương mặt cô, nói:
"Phong Quang tội gì phải cố chấp không đổi như vậy? Ta tốt hơn tên Thần quan nhỏ nhoi kia nhiều như thế, sao nàng lại không muốn thích ta vậy?"
"Trên đời này nữ nhân tốt hơn ta cũng nhiều mà, sao người không đi tìm các nàng ấy mà cứ phải làm khùng làm điên với ta?"
"Đó dĩ nhiên là vì các nữ nhân khác không có tác dụng gì với kỳ động dục của ta."
"Ta thích Nhật Quỹ dĩ nhiên cũng vì hắn là người ta thích."
Không khí nhất thời im lặng, chỉ có mùi thuốc súng tràn ngập xung Lianh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận