Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 48: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 48: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 48: Công lược hoàng đế bệnh tật
Sau một lúc lâu, Mộ Quy bật cười. Trong mắt hắn hiện ra ý cười sung sướng. Tiếp đó, tay hắn nắm cằm cô chặt hơn, trầm giọng nói:
"Không sao, Phong Quang không giống nữ nhân khác, nhưng cũng giống với nữ nhân trong thiên hạ ở chỗ, khi đứng trước mặt nam nhân có quyền lực tuyệt đối, các nàng cũng chỉ có thể không cam lòng mà trở thành vật phẩm phụ thuộc."
"Cho nên?"
Cô không kêu đau, ánh mắt không hề sợ hãi.
"Cho nên bất kể nàng có thích ta hay không, nàng có yêu ai chăng nữa, ta chỉ cần mang nàng về là được. Chẳng qua... trước khi đưa Phong Quang về cung, ta còn cần nàng giúp ta... không, là giúp ta và Thẩm Ước một chuyện."
Cô cắn răng hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Chuyện ta muốn làm rất đơn giản."
Mộ Quy cười, kéo tay Phong Quang đi về phía ngoài cửa,"Phong Quang sẽ rất nhanh hiểu rõ, nhưng ta đoán, nàng nhất định cũng sẽ không muốn giúp chuyện này."
Phong Quang bị hắn kéo đi, thất tha thất thểu theo sau hắn. Cô cũng thấy được cảnh tượng xung quanh, thần điện vốn náo nhiệt, thế nhưng bây giờ ngay cả một cung nữ hay thái giám cũng đầu không thấy được.
Trong lòng cô càng thêm bất an, ngẩng đầu hỏi:
"Nhật Quỹ đâu?!"
"Đừng vội, nàng sắp thấy hắn rồi."
Mộ Quy mỉm cười, nghĩ đến cảnh tượng sắp thấy kia, tâm tình hắn liền vui vẻ.
Không bao lâu sau, Phong Quang đã bị hắn đưa tới đại sảnh Thần Điện. Những người khách đến chúc mừng cũng đã không thấy nữa, trong đại sảnh rực rỡ trống trải này chỉ có mấy người mà thôi.
Hoa Chúc Chúc, Tân Dã, Phong Tuyền, Thẩm Ước... còn có Nhật Quỹ đang đối mặt với bọn họ.
Nhật Quỹ thấy Phong Quang tiến vào, ánh mắt liền lạnh đi, nói:
"Buông nàng ấy ra!" "Hiện giờ ngươi không có quyền ra lệnh cho ta."
Mộ Quy chậm rãi nói, lại kéo Phong Quang đến bên cạnh mình.
Mạch môn của Phong Quang bị hắn nắm, cả người không còn sức lực, cô đã hiểu rõ Mộ Quy muốn bắt mình để làm gì, liền hô lên về phía Nhật Quỹ:
"Nhật Quỹ, huynh đừng lo cho ta, hãy bảo vệ tốt bản thân mình!"
Nhật Quỹ nghe xong, trong lòng chợt trở nên mềm nhữn.
"Mọi người đã tập trung đông đủ."
Thẩm Ước cười thành tiếng,"Trò hay của chúng ta cũng nên trình diễn."
Hoa Chúc Chúc to lắng nhìn Phong Quang, lấy hết can đảm nói:
"Bất kể các ngươi muốn thế nào, chuyện này cũng không liên quan gì đến Phong Quang cả!"
Thẩm Ước nhìn Tân Dã, Tân Dã bất đắc dĩ tiến lên, kéo Hoa Chúc Chúc sang một bên.
Mộ Quy cười nói:
"Người tuy rằng đã đủ, nhưng vẫn còn một vị chưa tới."
Thẩm Ước ngẩng đầu "Chẳng phải đã đến rồi sao?"
Hắn vừa dứt lời, một con rồng vàng liền đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt đầu tiên của Thần Long chính là nhìn Phong Quang, hắn hừ mũi một tiếng, hơi bực bội nói:
"Tuy khiến một kẻ hèn loài người liên lụy vào việc của thần linh là không ổn, nhưng nhữ gàn bướng hồ đồ, ngô cũng chỉ có thể ra hạ sách như vậy."
Phong Quang xì một tiếng khinh miệt,"Tóm lại chính là ngươi không muốn thừa nhận mắt người mù, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu, đúng chứ!"
"Ngô là loại rồng này sao!?"
Thần Long giận dữ, một chiêu quật đuôi sắp sửa đánh qua. Nhưng trước khi Mộ Quy cùng Thẩm Ước kịp ngăn trở, chính hắn đã ngừng lại, sau đó hắn càng tức thêm, bởi vì vừa thấy gương mặt này của Phong Quang, hắn liền phát hiện mình không hạ thủ được, cho nên hắn chỉ có thể lại "Hừ" một tiếng,"Ngô không thèm so đo với nữ nhân."
Thẩm Ước nói:
"Trước hết chúng †a nên điải nuvết chính e/" Lúc này Thần Long mới nhớ tới mình phải làm chính sự, hắn lựa chọn bỏ qua Phong Quang mà nhìn về phía Nhật Quỹ.
Khựng lại một lát, hắn nói với giọng phức tạp:
"Đã lâu không gặp... phụ thân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận