Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 52: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 52: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 52: Công lược hoàng đế bệnh tật
Phong Quang mặt không biểu cảm nói:
"Có phải Nhật Quỹ huynh rất chờ mong Nhị Nha xuất hiện?"
"Tên ngô là Thần Tích!" Thần Long đang ở giữa không trung gầm lên một câu.
Nhưng không ai thèm quan tâm đến hắn.
"Không sai."
Nhật Quỹ thoải mái thừa nhận, không chỉ có vậy, hắn còn cười nói:
"Đã lâu không gặp Nhị Nha, ta cũng rất hiếu kì, sau khi chia hồn mình thành ba phần, hắn còn có thể ngu xuẩn đến đâu."
Lần thứ hai bị khinh bỉ, Thần Long không thốt nổi một câu. Sau khi chia ra một phần hồn, đầu óc hắn có thể nói là cực kỳ trì độn.
Trọng điểm của lần hành động hôm nay, hẳn mọi người còn chưa quên chứ?"
"Dĩ nhiên là không dám quên."
Thẩm Ước cười khẽ, hết sức mê người.
Mộ Quy nói:
"Phụ thân, giờ phải xem địa vị của Phong Quang trong lòng người như thế nào rồi."
Phong Quang cắn răng nói:
"Nhật Quỹ, nếu huynh dám làm việc ngốc nghếch gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho huynh!"
"Phong Quang không cần lo lắng."
Nhật Quỹ ôn nhu cười,"Dù thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ nàng bình an."
"Ta không cần huynh bảo vệ!"
Cô kích động nói:
"Bọn họ không thể khiến ta bị thương! Ta sẽ không chết!"
Không sai, cô còn có thân xác bất tử, tuy là... trước nay bàn tay vàng này chưa từng phát huy ích lợi gì cả, nhưng trong tình huống hiện tại, đã đến lúc thể hiện tác dụng của nó rồi.
"Không sai, Phong Quang quả thực sẽ không bị thương."
Thẩm Ước đúng một bên từ từ nói: đau?"
Thân mình cô cứng đờ.
"Thẩm Ước."
Mộ Quy không vui nhíu mày.
Thẩm Ước thản nhiên cười nói:
"Hiện tại dường như không phải lúc để Mộ Quy ngươi thương xót mỹ nhân."
"Này, các ngươi đừng có quá đáng!"
Hoa Chúc Chúc thoát khỏi Tân Dã đang giữ lấy mình, lớn tiếng nói:
"Chẳng phải các ngươi nói muốn bắt được Hắc Long không chuyện ác nào không làm sao? Sao lại đi lợi dụng một người vô tội khác? Các ngươi như vậy thì khác gì phụ thân các ngươi chứ?!"
Phong Quang bị Hoa Chúc Chúc làm cho cảm động một phen.
Thần Long nói:
"Có đôi khi vì đại nghĩa sẽ không tránh khỏi chút hy sinh."
Phong Quang cười lạnh,"Nói nghe hay vậy, chẳng phải cũng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích hay sao? Các ngươi có chiêu gì thì cứ việc dùng, nếu ta sợ, ta liền gọi các ngươi là ông nội luôn."
"Ồ2"
Thẩm Ước mỉm cười hỏi:
"Phong Quang không sợ đau sao?"
"Chẳng lẽ ta nói không sợ thì các ngươi sẽ đổi ý à?"
Thẩm Ước lại cười,"Đương nhiên là không thể."
Phong Quang bĩu môi,"Vậy nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì?"
Vào đúng lúc này, một tiếng thở dài lại vang lên.
Thần Long nhìn về phía người thở dài,"Phụ thân, người có bằng lòng bó tay chịu trói không?"
"Nhị Nha có từng nhớ, vào một ngàn năm trước, thân thể ngươi bỗng nhiên ngã bệnh không?"
Chợt nghe nhắc tới chuyện này, Thần Long có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn nói:
"Dĩ nhiên ta nhớ rõ."
"Thần linh sẽ không sinh bệnh, nhung Nhị Nha có từng nghĩ tới, tại Thần Long có dự cảm không tốt trong lòng,"Vì sao?"
"Ngươi là vật mà ta sáng tạo, linh khí thiên địa cho người thân thể, máu trong tim ta cho người sinh mệnh, nhưng rốt cuộc người vẫn không phải thần linh chân chính. Sau khi linh khí trong thân thể người từ từ tiêu tán, sức sống của người cũng sẽ chậm rãi khô kiệt.
Cách tốt nhất để ổn định cân bằng cho thân thể ngươi chính là tìm tới nguồn linh lực vô tận. Cho dù linh khí của ngươi có tiêu tán đi, nhưng nếu có linh lực vô tận trong thân thể, thì người cũng sẽ không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận