Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 54: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 54: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 54: Công lược hoàng đế bệnh tật
Nhưng Phong Quang không đá được đến Thẩm Ước.
Thần Tích khóc đến mặt mũi lem nhem, mở miệng nói:
"Các ngươi mau thả mẹ ta ra!"
"Ai là mẹ ngươi chứ!" Phong Quang phát điên,"Ta không có con trai lớn như vậy!"
Cô chẳng qua chỉ thành thân mà thôi, kết quả liền bị bắt, bị bắt thì cũng thôi, vậy mà còn biết được tân lang không phải là người mà là thần linh gì đó. Được rồi, hắn là thần thì là thần đi, nhưng hắn tại có nhiều con trai như vậy! Phong Quang chỉ muốn gả chồng, cô còn chưa nghĩ tới việc làm mẹ của ba đứa con! Đối mặt với Thần Long phản chiến trong nháy mắt, Thẩm Ước và Mộ Quy đều chẳng bận tâm, rốt cuộc có hay không có Thần Long cũng vậy, bởi Thần Long vốn chẳng giúp được gì.
Mộ Quy nắm chặt cánh tay Phong Quang, hắn thản nhiên cười,"Tuy ta quả thực rất thích Phong Quang, nhưng xét đến sự tồn tại của phụ thân sẽ tạo thành uy hiếp cho chúng ta, ta nghĩ chỉ có thể để Phong Quang chịu thiệt thòi chút vậy."
"Các ngươi nghĩ gì, ta vừa nhìn đã hiểu."
Nhật Quỹ vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa,"Muốn cắn nuốt linh lực của ta để có được sức mạnh lớn hơn nữa, nhằm chiếm lấy cơ hội trở thành chủ thể mà không phải chỉ là một phần ba linh hồn. Mục đích các ngươi muốn giết ta chẳng qua cũng chỉ có thế."
Thẩm Ước lại cười,"Nếu phụ thân là chúng ta, cách làm của phụ thân chắc chắn còn âm hiểm tàn nhẫn hơn chúng ta nhiều. Ta và Mộ Quy còn chưa bằng một phần mười của phụ thân đâu."
Sau khi Thần Long xuất hiện, nói ra việc hắn hoài nghỉ thân phận của Nhật Quỹ, lúc đầu Thẩm Ước cũng không tin, nhưng sau đó lại nhanh chóng tin tưởng, bởi vì hắn biết, phụ thân hắn là dạng người gì, nếu phụ thân muốn ngụy trang, vậy thì không ai có thể nhận ra được.
Ngay cả hiện tại hắn cũng hoài nghi phụ thân cố ý để Thần Tích phát hiện ra thân phận thật sự của mình.
Nhưng ngoại trừ do phụ thân cảm thấy nhàm chán, Thẩm Ước không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác cả.
Hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, để kế hoạch thành công ngay trong một lần hành động. Thần Tích đứng bên cạnh phụ thân, làm một đứa con ngoan mà nói: "Mộ Quy, Thẩm Ước, phụ thân đã nói rõ ràng, tất cả những gì người làm đều là để chúng ta sống sót. Tuy rằng người có sai, nhưng người như vậy cũng vì chúng ta cả, các ngươi mau thả mẹ ra!"
Thẩm Ước và Mộ Quy hoàn toàn không muốn để ý đến tên ngốc này, Thẩm Ước nhìn về phía Nhật Quỹ,"Phụ thân có bằng lòng đổi mạng mình để cứu lấy Phong Quang không?"
Phong Quang lập tức kêu to,"Nhật Quỹ, nếu huynh mà đáp ứng, ta liền chết cho huynh xem!"
Nhật Quỹ cười, như tắm mình trong gió xuân,"Phong Quang không sợ chết, ta biết."
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu sau, cô lại nghe hắn nói câu tiếp theo,"Nhưng Phong Quang lại sợ đau, điều này ta cũng biết."
"Nhật Quỹ..."
Cô sửng sốt, ngẩng đầu cắn môi nói:
"Nếu huynh dám... dám làm tổn thương chính mình... về sau ta sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa!"
"Không sao."
Nhật Quỹ ôn nhu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng vô hạn,"Phong Quang không để ý tới ta thì có thể tìm một nam nhân tốt hơn nữa.
"Huynh nói gì."
"Có lẽ hắn sẽ an ủi nàng khi nàng đau khổ, có lẽ hắn sẽ che dù cho Phong Quang vào ngày mưa, có lẽ hắn sẽ nói với Phong Quang rằng, nàng xinh đẹp hơn cả muôn hoa..."
Nhật Quỹ nói đến đây, vẻ tươi cười rốt cuộc cũng trở thành bất đắc dĩ,"Phong Quang nhất định có thể tìm được một nam nhân tốt hơn ta nhiều, cho nên... cho dù ta không còn nữa, Phong Quang cũng phải vui vẻ mà sống sót."
"Nhật Quỹ.
Cô nhìn thân hình hắn dần dần trở nên trong suốt, không khỏi hoảng hốt kêu lên,"Nhật Quỹ! Huynh không thể chết được!"
Mộ Quy nắm chặt tay Phong Quang, không cho cô tiến lên một bước.
Hắn cười nói:
"Ta chưa từng nghĩ đến, hóa ra phụ thân cũng là người chung tình như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận