Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 11: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 11: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 11: Công lược tình yêu cấm ky
Tạ Trạm chợt thở dài.
Tạ Kết càng không hiểu,"Tam thúc?"
Phong Quang cười trộm, tên đại ngốc Tạ Kết này còn chưa biết tam thúc hắn đang thở dài vì chỉ số thông minh của hắn ta.
Tạ Trạm rũ mắt thấy cô đang cười gian, hắn cười nói:
"Kết Nhi thấy đó, ngay cả Phong Quang cũng biết được tầm quan trọng của việc thành thạo tứ thư ngũ kinh, cha ngươi còn trông cậy tương lai ngươi có thể đề danh bảng vàng, ngươi ngàn vạn lần đừng để cha ngươi thất vọng."
Tạ Kết thấy phiền nhất chính là khi người khác bảo hắn ta đọc sách, nhưng nếu là tam thúc nói ra, hắn ta lại thật sự không có dũng khí nhăn mặt nói phiền, vì thế hắn ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Phong Quang một cái. Nếu không phải cô nhắc tới đám Tứ thư ngũ kinh gì đó kia thì hắn ta cũng không phải ở đây nghe tam thúc thuyết giáo. Phong Quang đâu phải là cái túi trút giận, Tạ Kết vừa thấy, lập tức lại trừng mắt to hơn.
Phong Quang thầm nhủ người này đúng là ấu trĩ, cô quay đầu đi,"Hứ" một tiếng thật mạnh
Tạ Kết không phục trong lòng, lại đi đến trước mặt cô mà trừng mắt một cái, kết quả Tạ Yêu Yêu đã đi tới, cô ta không nhìn Phong Quang và Tạ Kết mà chỉ nói với Tạ Trạm:
"Tổ mẫu bảo cháu đến đây nhắc nhở tam thúc, nên tới nhà ăn. '
"Được."
Tạ Trạm mỉm cười gật đầu.
Tạ Kết chỉ có thể từ bỏ, nhóm người rớt phía sau này đành phải tiếp tục tiến lên.
Phong Quang đang dắt Hoan Nhi đi chậm rãi, Tạ Trạm lại không biết đã tới bên cạnh cô khi nào, hắn nhẹ giọng nói:
"Tính tình Phong Quang hoạt bát cũng là chuyện tốt, chẳng qua khi tới trước mặt lão phu nhân thì cần phải thu bớt lại."
Hắn đang tốt bụng nhắc nhở cô sao?
Phong Quang ngẩng đầu bĩu môi,"Chẳng lẽ cháu thu bớt chưa đủ sao?"
Hắn cười nhẹ,"Cũng phải, ít nhất ngươi không lấy ra bản lĩnh đá chân +a đêm đó. vâv c©fnd Yem như thui bét đủ rồi" Cô khựng lại, vẻ mặt liền có chút mất tự nhiên,"Cháu... không phải cháu cố ý đá thúc..."
"Ta biết, vì Phong Quang hiểu lầm ta đang muốn chết nên mới vội vã tiến lên cứu người."
"Thúc biết thì tốt rồi..."
Ánh mắt cô ngó loạn, không nhìn vào hắn. Bất luận nói thế nào, quả thực lúc ấy cô cũng đã đạp người ta một cú, mà hắn lại là trưởng bối của cô, nếu chuyện này mà lộ ra, cho dù Tạ Trạm không truy cứu, cô cũng sẽ bị cha mình giáo huấn một trận cho xem.
Đoạn đường kế tiếp, hai người không nói gì, Hoan Nhi cảm thấy tỷ tỷ mình dường như hơi lạ lạ, nhưng cô bé còn nhỏ, nên không thể nói được lạ chỗ nào. Vào nhà ăn, cô bé liền buông lỏng tay đang nắm tay Phong Quang, ngồi xuống bên cạnh cha mẹ.
Tạ Trạm nói:
"Lần đầu con gặp Phong Quang và Hoan Nhi, liền không nhịn được mà tôi kéo hai cô bé nói nhiều chuyện. Chúng con đến chậm, mong mẹ không phiền lòng."
Vừa nghe con trai bảo bối mở miệng, dù Tạ lão phu nhân muốn nói vài câu thì cũng sẽ thôi, bà ta vui tươi hớn hở nói:
"Mau ngồi xuống, đồ ăn sắp nguội rồi."
Ghế trống bên cạnh lão phu nhân đương nhiên là để lại cho Tạ Trạm, Phong Quang ngồi bên cạnh Triệu Uyển, mà người ngồi phía bên kia của cô, thật không may tại chính là Tạ Kết.
Tuy đầu óc Tạ Kết hơi chậm chạp, nhưng hắn ta lại không ngu, suốt cả đoạn thời gian này, hắn ta đã nghĩ ra mình bị Phong Quang coi thành chó.
Hắn ta tức giận trong lòng, vừa thấy Phong Quang ngồi bên cạnh mình, liền tức giận nói:
"Ta không muốn ngồi với ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận