Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 30: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 30: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 30: Công lược tình yêu cấm ky
Tạ Yêu Yêu sẽ như thế nào, Triệu Uyển cũng không quan tâm, bà chỉ cần quản tốt hai nữ nhỉ của mình là đủ. Lấy quẻ xăm ra, Triệu Uyển nhìn Phong Quang, mặt lộ vẻ ưu phiền.
Phong Quang bị mẫu thân mình nhìn mà không hiểu nổi, cô chớp mắt hỏi:
"Mẹ à, làm sao vậy?"
"Hôm nay rút quẻ, ta thay ngươi cầu nhân duyên."
Phong Quang giật mí mắt,"Sau đó thì sao?"
"Chủ trì nói là xuất hiện đại hung."
Cô ngây ra trong chốc lát,"Nhân duyên và hiện tượng xấu có quan hệ gì?"
Trong mắt cô, loại đồ vật như nhân duyên này, chỉ có hợp hay ly, chẳng lẽ Lạc Viễn Chi vì muốn giải trừ hôn ước giữa bọn họ mà còn cầm đao chém cô chắc?
Đợi đã... Nếu nữ chính mà nói một câu, thì đúng là khả năng này cũng xảy ra được đó.
Phong Quang vội vàng lôi kéo tay mẫu thân nói:
"Mẹ, nhanh chóng để con và Lạc Viễn Chỉ tách nhau ra đi, chỉ cần giải trừ hôn ước, con liền nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đế đô, như vậy cho dù hắn muốn làm cái gì, cũng không tìm thấy con đâu nữa."
"Nói hươu nói vượn."
Triệu Uyển gõ đầu Phong Quang,"Tiểu Hầu gia sao có thể là loại người như ngươi nghĩ được? Hôn ước của ngươi và hắn lại được bệ hạ định ra, sao có thể dễ dàng giải trừ như thế?"
"Mẹ, chẳng phải mẹ nói quẻ nhân duyên này của con là đại hung sao? Vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng của con, mẹ cũng nên cố gắng giải trừ hôn ước của con mới phải."
"Trước kia chẳng phải ngươi luôn nói ta cầu thần bái Phật là mê tín sao? Sao hiện giờ lại coi trọng như thế?"
"Đó là vì chuyện này liên quan đến tính mạng của con."
Phong Quang bày ra dáng vẻ kinh sợ,"Mẹ, đây chính là đại sự liên quan đến tính mạng đấy, thà rằng tin là có chứ không thể tin là không nha."
Chỉ một câu cuối cùng này đã khiến Triệu Uyển trong nháy mắt như thật ra lại không sai, đợi mấy ngày nữa, tiểu Hầu gia liền muốn tới cửa bái phỏng, việc giải trừ hôn ước trước hết chưa vội, cứ đợi xem nhân phẩm hắn rồi nói."
Trong lòng Phong Quang cũng biết giải trừ hôn ước không phải một việc dễ dàng, nhưng hiện tại có thể khiến mẹ mình có suy nghĩ như vậy cũng đã rất thành công, cô cũng chỉ gật đầu đồng ý. Phong Quang hỏi lại:
"Thế Hoan Nhi thì sao? Quẻ xăm của con bé giải đoán như thế nào?"
"Hoan Nhi là quẻ tốt nhất... Ơ, Hoan Nhi đâu?"
Phong Quang cúi đầu, quả nhiên, Hoan Nhi đã không thấy đâu cả, lại thấy dáng vẻ Triệu Uyển lo lắng, cô vội nói:
"Hoan Nhi thích cây bồ đề kia, có khả năng lại đến đó chơi rồi."
"Mau đi xem một chút!"
Hai người ra ngoài đại điện, mặt trời đã ngả về tây, xung quanh không còn ai nữa, mà kia dưới cây bồ đề kia, cũng không hề có bóng dáng Hoan Nhì.
"Đúng là gặp chuyện..."
Triệu Uyển sốt ruột nói:
"Hoan Nhi còn nhỏ như vậy, con bé sẽ đi đâu chứ?"
"Mẹ đừng có gấp, chúng ta phân công nhau tìm xem."
"Được."
Hai người chia nhau đi một trái một phải, bước chân đều có chút vội.
Đối với muội muội này, tuy có đôi khi Phong Quang thật sự cảm thấy cô bé rất phiền, nhưng đa số thời gian, cô vẫn coi Hoan Nhi như áo bông nhỏ tri kỷ vậy, cho dù có phiền, ngay cả một câu nói nặng cô cũng không dám nói.
Phong Quang đi một vòng vẫn không nhìn thấy Hoan Nhi, khi cô đang hoảng hốt không biết làm sao thì thỉnh tình thấy một người mặc đồ đen mang mũ choàng đen, người nọ đứng ở góc tường, tuy thấy không rõ vẻ mặt, nhưng Phong Quang lại có trực giác, người nọ đang nhìn mình.
Loại trực giác này tới rất đột nhiên, nhưng lại không cách nào khiến người ta hoài nghi, ngay cả Phong Quang cũng không rõ trực giác này từ đâu mà đến.
Một lát sau, người áo đen kia xoay người vào một chỗ ngoặt, Phong Quang khẽ cắn môi, bước theo người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận