Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 61: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 61: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 61: Công lược tình yêu cấm ky
Cái gì gọi là đèn kéo quân?
Hoa đăng có một trục bánh đà, trên trục bánh đà có hình cắt bằng giấy, ánh nến chiếu ra bóng của hình cắt lên vòng bao bên ngoài, hình ảnh liên tục nối tiếp nhau, mà khi đèn xoay quanh, những tranh vẽ đó liền giống hệt như đang chuyển động.
Đại thiếu gia Tạ Kết này, từ trước đến nay dùng cái gì cũng đều phải là tốt nhất, ngay cả đèn để tham gia hội hoa đăng của hắn ta cũng phải cao cấp hơn của mọi người. Chiếc đèn kéo quân này là do năm ngoái chính hắn ta đã nhờ bậc thầy làm hoa đăng nổi tiếng nhất chế tạo, nếu không phải Lý Kỳ đã đi quân doanh chịu khổ, hắn ta còn có thể khoe khoang một trận trước mặt Lý Kỳ.
Đúng lúc này, một vị bà lão bỗng nhiên hô to:
"Bắt ăn trộm!"
Mọi người lập tức kích động lên, người muốn làm chuyện tốt tuyệt đối không phải số ít, nhưng trên đường nhiều người, thế này thì càng muốn hỗ trợ lại càng dễ loạn hơn. Tạ Kết không nghĩ đến việc đi hỗ trợ, hắn chỉ lo bảo vệ Phong Quang phía sau không bị những người khác xô đẩy, ngay cả đèn rơi trên mặt đất cũng không rảnh mà nhặt lên.
Cũng đúng lúc này, một vị thiếu nữ áo đỏ phi thân lên, nàng đúng lúc hạ xuống trước mặt Tạ Kết, vừa quay người lại, trường kiếm trong tay vẫn chưa ra khỏi vỏ, chỉ nhẹ nhàng vung lên một cái, tên ăn trộm kia liền bị đánh bại ngã trên mặt đất.
Một chân nàng đạp lên vai tên ăn trộm, cũng không biết dùng sức thế nào mà tên ăn trộm kia phải quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, nàng lại nhặt túi tiền trên mặt đất lên, giao cho bà lão đang đi tới mà nói:
"Trả lại bà."
"Cảm ơn, cảm ơn cô, tiểu cô nương."
Bà lão cảm kích rời đi. Chỉ chốc lát sau nha dịch tuần tra cũng tới, bắt giữ tên nam nhân trộm tiền này. Trên đường một lần nữa khôi phục như bình thường, nhưng lại có không ít nam nhân cực kỳ hứng thú nhìn tiểu cô nương Thiếu nữ quay đầu lại, nhặt hoa đăng trên mặt đất lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt hình người chuyển động trên hoa đăng, thoạt nhìn cực kỳ có hứng thú.
Phong Quang nhìn Tạ Kết, thấy hắn ta dường như có lời muốn nói lại không dám nói ra, cô liền tiến lên nói: "Tiểu muội muội, chiếc đèn này là của ca ca ta."
Giọng thiếu nữ cầm kiếm tựa như giếng cổ không sóng gợn,"Ta và ngươi nhìn cũng xấp xỉ nhau, vì sao ngươi gọi ta là tiểu muội muội?"
Quả thực, thoạt nhìn tuổi các cô cũng không chênh nhau nhiều lắm.
"Vậy nếu cô không muốn để ta gọi là tiểu muội muội, thì hẳn nên nói cho ta biết tên cô là gì nha?"
"Ta tên là Phương Nam Quốc."
Phong Quang khựng lại,"Tên này của cô thật ra có chút kỳ quái."
"Tên ngươi là gì?"
"Ta tên là Tạ Phong Quang."
"Tên của ngươi cũng có chút kỳ quái."
Phong Quang thấy nàng mặt không biểu cảm lặp lại lời mình nói, chỉ cảm thấy có chút thú vị,"Vì sao cô tên là Nam Quốc vậy?"
"Mẹ ta nói ta không có cha, nếu ta không lấy một cái tên, những người khác thấy mẹ xinh đẹp như vậy, sẽ gọi ta là con ghẻ."
Nam Quốc nói lời này cực kỳ bình tĩnh, tựa như nàng chỉ đang kể lại một sự thật mà thôi, cho nên cũng không có bất cứ cảm xúc gì xen vào đó cả.
Phong Quang thấy tuy rằng Nam Quốc chưa hết tính trẻ con, nhưng khuôn mặt nhỏ đã đẹp như hoa đào, chỉ là mặt nàng không chút biểu cảm khiến thoạt nhìn có vẻ hơi hờ hững, cô thầm nghĩ, hẳn là mẹ của Nam Quốc cũng có vẻ ngoài không tệ, cô lại thấy Nam Quốc đang cầm trên tay đèn bí đỏ, không khỏi nhìn thêm vài lần. Ở thời đại này... lại có cổ nhân làm đèn bí đỏ hay sao? [đèn bí đỏ: đèn Halloween]
Nam Quốc thấy Phong Quang nhìn chằm chằm vào đèn của mình, liền đưa đèn lồng qua "Đây là mẹ ta làm cho ta đó, ngươi có thích không?"
"Ừm... Có hơi thích."
"Vậy ta đổi nó lấy cái đèn biết chuyển động này có được không?"
Tuy Nam Quốc thoạt nhìn có vẻ luôn bình thản, nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là một cô bé mới mười ba bốn tuổi thôi, dĩ nhiều cũng sẽ thích đồ chơi hiếm lạ cổ quái.
Vì thế, sự tương phản đó liền có chút đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận