Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 12: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 12: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 12: Công lược đại thần e-sport
Khi tiếng xe cứu thương vang lên trong trường,"tiệc trà" văn phòng này cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Dưới ánh mắt đông đảo mọi người, Nhan Sách lên xe cấp cứu của bệnh viện, mọi người vây xem chỉ thấy hắn đang cười, mà không chú ý tới gân xanh nổi lên trên thái dương hắn.
Đường đường là chủ nhiệm phòng Giám thị được tất cả học sinh tôn kính sợ hãi, hôm nay lại bị mọi người vây xem như con khỉ, hơn nữa còn phải lên xe cứu thương, đối với Nhan Sách mà nói, đây chính là trải nghiệm lần đầu.
Phong Quang cắn khăn tay nhỏ nhìn Nhan Sách lên xe cứu thương, cuối cùng khi xe đi xa, cô cũng nức nở một tiếng, phải làm sao bây giờ đây, ngày đầu tiên gặp mặt, cô đã khiến cho người ta phải vào bệnh viện...
Thân là Fan não tàn của Nhan Sách, cũng là uỷ viên tác phong và kỷ luật đắc lực nhất của Trung học Phổ thông Thụ Hỏa, Tề Phương Phương liền "Hừ" một tiếng về phía Phong Quang,"Cô hại thầy Nhan thảm như vậy, cứ chờ thầy giáo trở về phạt cô đi!"
"Tầ Phương Phương!"
Tống Diệp kêu lên:
"Cô nói chuyện khách khí một chút cho tôi! Cô nhỏ của tôi có thân phận gì mà cô dám hô to gọi nhỏ?"
"Đã vào Trung học Phổ thông Thụ Hỏa, vậy mặc kệ ai có thân phận gì, cũng chỉ là một phần tử bình thường trong trường học. Cô nhỏ của cậu đánh thầy Nhan thảm như vậy, cô ta đương nhiên sẽ phải chịu phạt!"
Cái gì!? Thầy Nhan bị một học sinh đánh! Còn là một nữ sinh!?
Vì thế, quần chúng vây xem bên cạnh lại chuyển ánh mắt kinh ngạc về phía Phong Quang. Phong Quang vẫn không biết... ngay trong ngày đầu tiên cô đã nổi danh, hơn nữa còn nổi khắp toàn bộ các trường trung học ở thành phố A với tên tuổi... đánh chủ nhiệm phòng Giám thị.
Bất luận bây giờ có bao nhiêu người kinh ngạc hay không dám tin, Phong Quang biết việc mình phạm lỗi sai là sự thật, nên cô cũng sẽ không tìm cớ trốn tránh trách nhiệm.
Cô chỉ nhìn Tể Phương Phương nói:
"Các người muốn phạt tôi cái gì, tôi cũng đều không có ý kiến."
Tống Diệp khựng lại trong chốc lát,"Không đúng! Cô nhỏ, sao cô lại dễ tính vây?" "Là tôi khiến thầy Nhan bị thương. đây là sự thật. Đánh người thì phải chịu trách nhiệm, đây cũng là sự thật."
Tống Diệp lập tức hụt hãng nói:
"Vậy cô đánh cháu nhiều năm như vậy, sao không thấy cô chịu trách nhiệm với cháu!?"
"Tôi chỉ chịu trách nhiệm khi đánh người, không chịu trách nhiệm khi đánh động vật."
Khi Phong Quang nói lời này, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Tống Diệp một cái. Lúc này, người muốn cắn khăn tay biến thành Tống Diệp. Tể Phương Phương thật ra lại không ngờ thái độ nhận sai của Phong Quang sẽ tốt như vậy, bởi vì Tống Diệp gây cho cô ta ấn tượng không tốt, nên cô ta còn tưởng rằng Phong Quang sẽ ngang ngược như Tống Diệp, nếu người ta đã nói như vậy, Tề Phương Phương cũng không tiện cố chấp nói xong, cô ta liền xoay người bỏ đi.
Phong Quang bỗng nhiên nói:
"Kỳ thật uỷ viên tác phong và kỷ luật này cũng rất không tệ."
"Cái gì!2"
Tống Diệp kêu lên:
"Cô nhỏ, mắt cô không có vấn đề gì chứ? Bà tám thích xen vào việc người khác kia mà cũng tốt được sao!? Vậy chẳng phải cháu chính là người đàn ông tốt nhất thiên hạ à!?"
"CútI"
Phong Quang đấm cậu ta một cú, mang theo hành lý rồi xoay người bỏ đi.
Quần chúng vây xem hotboy bị đánh tỏ vẻ... bọn họ thật sự tin bạn học mới tới này đã đánh thầy Nhan đại danh lừng lẫy.
Tống Diệp chỉ choáng váng một lát, liền tung tăng chạy theo,"Cô nhỏ, cô không quen đường, để cháu dẫn đường cho cô! Đến đây đến đây, để cháu xách giúp hành lý!"
"Đừng tưởng cậu xum xoe thì tôi sẽ giúp cậu trả nợ."
Phong Quang "xí" một tiếng, thật sự cảm thấy mình có họ với kẻ thiếu nợ không trả này đúng là chuyện đáng xấu hổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận