Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 49: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 49: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 49: Công lược đại thần e-sport
Trên mạng náo nhiệt thế nào vì chuyện Ông Vua Không Ngai yêu đương thì Phong Quang không có hứng thú lắm. Trong khi lén lút yêu đương với Nhan Phi, cô đã nghênh đón kỳ nghỉ của tháng đầu tiên trong năm học.
Người đang yêu cuồng nhiệt lại phải tách ra, đương nhiên là sẽ không nỡ. Phong Quang ăn vạ ở phòng y tế không chịu đi, cô ghé vào trên người Nhan Phi, nhăn khuôn mặt nhỏ nói:
"Thật muốn đóng gói mang chị về nhà."
"Phong Quang không vác nổi đâu."
Nhan Phi nằm trên giường, Phong Quang thì đang nằm bò trên người cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ lưng Phong Quang, dịu dàng nói:
"Tôi cũng rất quyến luyến Phong Quang, nhưng chỉ tách ra hai ngày thôi mà. Hai ngày sau, chúng ta lại có thể gặp mặt."
"Một ngày không thấy như cách ba thu, vậy chẳng phải em sẽ xa cách chị 6 năm à?"
Phong Quang càng thêm lười biếng, nằm bò không muốn động đậy.
Nhan Phi nghe cách Phong Quang đổi đơn vị mà bật cười, cô ấy lại vuốt gáy Phong Quang rồi nói:
"Người khác đều đã sớm rời khỏi trường học. Nếu Phong Quang vẫn không đi, tài xế của em sẽ lại gọi đến đó."
"Để ông ấy chờ thêm một lát..."
Phong Quang mặt ủ mày chau. Trước kia cô chỉ ngóng trông được nghỉ, hiện giờ được nghỉ rồi, cô lại cảm thấy không vui.
Nhan Phi xoay người đè Phong Quang dưới thân, cô ấy vén tóc mái Phong Quang, đặt một nụ hôn lên trán cô gái nhỏ,"Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ còn gặp mặt."
Phong Quang bất mãn bĩu môi, Nhan Phi liền hôn lên môi cô. Một nụ hôn ôn nhu mềm mại, tràn đầy triền miên lưu luyến. Phong Quang sớm đã quen với nụ hôn của Nhan Phi, cô chủ động hé môi, để Nhan Phi tiến công càng thuận lợi. Dần dần, cô cảm nhận được tay Nhan Phi lần theo đùi tiến vào trong váy cô, nhẹ nhàng thăm dò ở nơi đó.
Phong Quang mở to hai mắt, nhưng Nhan Phi vẫn chưa kết thúc nụ hôn này. Không hổ là người học y, cô ấy rất dễ dàng tìm đúng nơi yếu ớt nhất, cũng là nơi khó phòng thủ nhất trên người Phong Quang. Cô ấy cũng biết nên làm thế nào mới có thể khiến người ta thật sự vui sướng.
Rốt cuộc, khi Nhan Phi rời khỏi môi Phong Quang, cô lại lập tức giơ tay che kín miệng mình, không cho bản thân phát ra âm thanh nào cả. Nhan Phi cởi một nút áo trên đồng phục của Phong Quang, càng thuận lợi hôn lên gáy cô. Cô ấy khẽ cắn, lại khẽ cười,"Đây là quà tặng trước khi tạm biệt, tôi hy vọng Phong Quang sẽ thích."
Sắc mặt Phong Quang đỏ bừng, không nói nổi một câu. Nhan Phi biết, kích thích như vậy đối với Phong Quang vẫn là quá lớn, nhưng từ rất lâu trước đó Nhan Phi đã muốn làm như vậy, hơn nữa... còn muốn làm chuyện thân mật hơn thế này.
Dường như qua một lúc lâu, Nhan Phi mới lấy ngón tay trơn dính của mình ra, còn dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ từng chút trước mặt Phong Quang. Cuối cùng, cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ rực như ráng chiều của Phong Quang mà cười nói:
"Tôi rất thích, Phong Quang thật ngọt."
Phong Quang đưa tay che kín mặt mình, không dám nhìn Nhan Phi.
Nhan Phi lại ôm cô ngồi dậy, giúp cô sửa sang lại quần áo, nhẹ giọng nói bên tai cô:
"Đây là chuyện chỉ mình tôi mới có thể làm với Phong Quang, đúng không?"
"Ừm..."
Phong Quang khẽ gật đầu.
Nhan Phi nhẹ nâng cằm Phong Quang lên, nhìn chăm chú vào cô hồi lâu, đến mức khiến cô càng thêm ngượng ngùng, rồi mới đặt lên môi Phong Quang một nụ hôn, lẩm bẩm nói:
"Cho nên không có gì phải thẹn thùng."
Thấy thân thể cô vui sướng vì mình, Nhan Phi liền có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Đây là sự thỏa mãn mà trước nay Nhan Phi chưa trải nghiệm bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận