Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 56: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 56: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 56: Công lược đại thần e-sport
Đối với chuyện bạn gái biến thành bạn trai này... Phong Quang tiếp nhận hết sức thản nhiên. Trên thực tế, việc này đã khiến cô bỏ đi ý định trồng một vườn dưa chuột. Cô nói với chính mình, đây là chuyện tốt.
Tuy là chuyện tốt, nhưng hiện tại chỉ cần Nhan Phi vừa chạm vào cô, tim cô sẽ... đập nhanh hơn cả trước kia nữa, có lẽ là do tác dụng tâm lý, không hiểu sao cô lại cảm thấy sức hút nam tính của Nhan Phi còn mạnh hơn.
Dù hắn vẫn mặc đồ nữ như lúc trước.
Trong phòng y tế, Nhan Phi ôm Phong Quang bất động. Hắn híp mắt, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ hưởng thụ cảm giác ôm cô.
Phong Quang dựa lưng vào cửa, cũng không nhúc nhích. Cô thở dài thật sâu, từ khi cô vào phòng y tế đã bị hắn ôm như vậy, rốt cuộc cũng chưa từng cử động. Tuy rằng phải chia cách một tuần, đối với người đang yêu cuồng nhiệt thì có chút lâu, nhưng nhìn biểu hiện này của Nhan Phi, Phong Quang hoảng hốt cho rằng mình đã rời đi mười năm nên hắn mới ôm mình không chịu buông tay như thế.
Nhưng đối với người mình thích, Phong Quang vẫn hết sức hiền dịu, hơn nữa còn cực kỳ bao dung. Nếu Nhan Phi thích ôm, cô cũng để tùy hắn ôm vậy.
Dường như rất lâu sau, Nhan Phi mới cúi đầu cọ cọ vào cổ Phong Quang, hắn thở ra một hơi, thoải mái nói:
"Phong Quang có nhớ tôi không?"
"Không nhớ lắm."
Phong Quang mặt không biểu cảm. Nhan Phi không hề thương tâm, ngược lại còn tiếp tục cười tủm tỉm nói:
"Tôi thì lại rất rất nhớ Phong Quang... Nếu không phải nghĩ đến hôm nay có thể gặp Phong Quang, thì ngay cả một ngày tôi cũng không chịu nổi."
Lời hắn nói chính là thật. Nếu không phải còn có điều cố ky, hắn đã sớm xông vào nhà họ Hạ trong đêm.
Phong Quang rốt cuộc cũng ôm lại hắn, xem như biểu đạt sự cảm động của mình.
Nhan Phi đành chấp nhận để Phong Quang rời khỏi ngực mình, nhưng hắn vẫn nắm tay cô không buông ra. Hắn dắt Phong Quang tới bên một naăn † tiến đá hắn mở naăn † ra Bên trana không nhải là dc phẩm. mà là váy liền áo với đủ loại hình dạng và màu sắc.
Hắn nói như tranh công vậy:
"Phong Quang nhìn xem, những bộ váy này đều là tôi thiết kế cho em đó."
Phong Quang nhìn qua một lượt, tất cả đều là những chiếc váy đẹp đẽ, chỉ liếc một cái đã hoa cả mắt lên, có đáng yêu hoạt bát, cũng có cao quý thanh lịch, chỉ riêng kiểu gợi cảm là không có... Thôi được rồi, tuy nói thiếu một loại như vậy, nhưng cô vẫn bị làm cho kinh ngạc.
"Nhiều quần áo như vậy... anh đã thiết kế trong bao lâu?"
"Từ ngày đầu tiên gặp được Phong Quang, tôi đã bắt đầu chuẩn bị."
Nhan Phi nhẹ nhàng cười,"Không biết vì sao, trong đầu lại có hơn một trăm... hơn một ngàn loại linh cảm, cảm thấy mỗi một linh cảm nếu được mặc trên người Phong Quang cũng sẽ đẹp đến kinh ngạc. Vì thế, tôi không thể vứt bỏ một cái nào, cuối cùng quần áo liền được làm ngày một nhiều hơn."
Nhan Phi tự nhận mình là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, dù là quần áo hắn thiết kế thì người có đủ tư cách mặc cũng chỉ có mình hắn mà thôi, rốt cuộc thi quần áo hắn tạo ra đều được làm theo tỉ lệ vàng hoàn mỹ của dáng người. Tuy dáng của Phong Quang không tệ, nhưng cô chỉ cao một mét sau, tuyệt đối không tính là hoàn mỹ trong mắt người chuyên nghiệp, nhưng tất cả giới hạn quy tắc hoàn mỹ của Nhan Phi đều sụp đổ khi đứng trước Phong Quang.
Nếu muốn hỏi hắn hoàn mỹ là gì, vậy hiện giờ hắn nhất định sẽ đáp, hoàn toàn thích hợp với Phong Quang mới là hoàn mỹ.
Thôi được. Phong Quang lại chợt nhận ra một điều, cô mất đi một người bạn gái, có được một người bạn trai, hơn nữa còn là một bạn trai có thể thiết kế và may trang phục.
Phong Quang tràn đầy cảm giác thất bại ôm lấy Nhan Phi, cô nói:
"Nhưng mà ngoài việc có thể cho anh tiền, dường như em chẳng làm được gì cho anh cả..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận