Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 66: Công lược đại thần e-sport (Kết)

Quyển 27 - Chương 66: Công lược đại thần e-sport (Kết)Quyển 27 - Chương 66: Công lược đại thần e-sport (Kết)
"Họ hàng của Phong Quang dĩ nhiên là không thể thiếu, Tống Diệp cũng dẫn theo Tề Phương Phương tới đây. Đúng rồi, anh còn mời đồng nghiệp của anh lúc trước ở Trung học Phổ thông Thụ Hỏa."
Phong Quang nghe Nhan Phi nhắc đến một đống người, nghĩ một chút, cô vẫn hỏi một câu:
"Không mời Nhan Sách sao?"
Dù sao hắn cũng là em trai Nhan Phi.
Nhưng bước chân Nhan Phi chợt khựng lại, hắn hỏi:
"Phong Quang đang nói gì vậy? Nhan Sách đã chết rất nhiều năm."
"Đã chết... Không, sao lại thế này..."
Phong Quang đang nói đột nhiên im bặt.
Cô chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Nhan Phi, bước từng bước lui về phía sau, cô giơ tay ôm đầu, đầu chợt đau như muốn nứt, hình ảnh trước mắt không ngừng thoáng hiện, cuối cùng như ngừng lại trong nháy mắt cô mở cửa kia.
Trong căn phòng tối tăm, là một cảnh tượng đầy máu.
Thi thể không còn nguyên vẹn, máu tươi nhiễm đỏ thảm trải sàn.
Chỉ có ở một góc sạch sẽ kia, người đàn ông dính máu trên mặt, ôm thiếu nữ hôn mê trong lòng mình. Ở thế giới tràn ngập máu tanh này, cũng chỉ có thiếu nữ trong lòng hắn mới là sạch sẽ.
Cô gái an ổn ngủ say kia... là Phong Quang.
Người hắn ôm chính là Phong Quang... vậy còn cô là ai?
Ánh mắt lạnh băng của người đàn ông lướt tới, người đứng ở cửa đồng tử co lại, khủng hoảng mở to hai mắt. ...
Trong căn phòng trắng tỉnh tràn ngập mùi nước sát trùng, cô gái bị trói trên giường bỗng nhiên mở mắt. Cô gầy gò tiều tụy, chỉ có đôi mắt đang mở đó là đặc biệt sáng ngời.
Cô thở dồn dập, dường như đã rất lâu rồi chưa được tự do hô hấp như thế, mà lúc này, đối với cô mà nói, ngay cả hơi thở cũng khiến cho người cảm thấy có chút xa xỉ.
"Rốt cuộc cô cũng tỉnh..."
Cô thấy bốn năm bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh mình, trăm miệng một lời mà nói: "Cô Chu Tiểu Tình, chúc mừng cô rốt cuộc tỉnh lại từ ảo giác của mình."
Tất cả mọi chuyện giống như một cơn ảo giác. Ảo giác chỉ thuộc về một mình Chu Tiểu Tình.
Khi cô tỉnh lại, nhóm bác sĩ liền đưa cô ấy đi làm một thí nghiệm tâm lý. Bất luận người khác nói gì, cô đều trầm mặc.
Dường như nhận định Chu Tiểu Tình đã không còn tính công kích, các bác sĩ mới cởi dây trói trên người cô ấy ra, nhưng cô ấy vẫn chưa thể rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Thần trí Chu Tiểu Tình vẫn chìm trong u mê, thói quen hàng ngày cô ấy hay làm nhất vẫn là co người lại trên giường ngây ngốc, cự tuyệt nói chuyện với bất cứ ai. Từ ánh mắt dại ra kia, có thể thấy được đầu óc cô ấy vẫn còn trong trạng thái trống rỗng.
"Văn tiên sinh, cô Chu có thể tỉnh lại đã là một tiến bộ rất lớn."
Bác sĩ ở ngoài cửa giảng giải với vị khách tôn quý tới đây hôm nay. Giống như những người khác, bác sĩ này cũng không thể hiểu nổi, thân là thiên chỉ kiêu tử của nhà họ Văn, sao lại đi coi trọng một người phụ nữ xuất thân bình thường, hơn nữa còn có chứng hoang tưởng nghiêm trọng?
Nhưng dù có rất nhiều chuyện khó hiểu, thì Văn Hạo cũng đã chỉ ra rất nhiều tiền để chữa trị cho Chu Tiểu Tình. Nói đến cùng, bác sĩ bệnh viện tâm thần như bọn họ cũng chỉ là lấy tiền mà làm việc mà thôi, còn những chuyện khác thì không do bọn họ quản.
Văn Hạo nhìn người phía bên kia cửa sổ, hắn trầm giọng nói:
"Hiện giờ cô ấy có biết mình là ai không?"
"Theo chúng tôi quan sát, hiện tại cô ấy đã biết được mình là ai, chỉ là còn chưa thoát ra khỏi thế giới của mình."
"Chưa thoát ra khỏi thế giới của mình... là có ý gì?"
"Nói đúng ra, tuy rằng cô ấy đã biết mình là ai, nhưng cô ấy vẫn ôm thái độ không chịu chấp nhận hiện thực. Nói cách khác, cô ấy còn đang bài xích, kháng cự thế giới hiện thực, cho nên hiện giờ thần trí của cô ấy vẫn ở trạng thái tự do bên ngoài, muốn dựa vào điều này để trốn tránh hiện thực."
Bác sĩ lật qua bệnh án, còn nói thêm:
"Chính là vì trốn tránh hiện thực, nên cô Chu mới có thể tự sáng tạo ra một thế giới tỉnh thần cho riêng mình, tưởng tượng bản thân thành một người khác, dùng điều đó để né tránh hiện thực thống khổ của mình."
Chu Tiểu Tình có chứng hoang tưởng nghiêm trọng, vì để trốn tránh ..^ cài " ^ z“a x£ .k~....s s.^ ^.-. va "ảMàẶẠAAa . ® s 31L ., xk/ `... này, cô ấy trở thành một người khác - một người cô ấy luôn hâm mộ . Là Phong Quang.
Chu Tiểu Tình hâm mộ Phong Quang, bất luận là gia thế, hay cuộc sống luôn bằng phẳng thuận lợi của Phong Quang, tất cả những điều này đều khiến Chu Tiểu Tình hâm mộ. Cô ấy cũng không hề cố ý, đây hoàn toàn là hành vi vô thức. Cô ấy và Phong Quang là bạn bè, đối với những chuyện mà Phong Quang từng trải qua, đa phần cô ấy đều biết được, huống chỉ, cô ấy cũng từng nghe Phong Quang kể lại cho mình.
Phong Quang là người Chu Tiểu Tình hâm mộ, dù là tình thân hay tình yêu... Phong Quang đều có được tất cả những gì Chu Tiểu Tình mong muốn.
Bất tri bất giác, Chu Tiểu Tình ngày càng tự bế, chậm rãi vứt bỏ nhân cách của mình, cô ấy trốn vào thế giới riêng, ảo tưởng bản thân mình thành Phong Quang, hơn nữa còn trải qua những chuyện mà Phong Quang từng trải qua nữa.
Phương pháp duy nhất có thể đánh thức cô, chính là chờ tự cô nhớ tới, rằng người mà cô ấy tưởng là bản thân, kỳ thật lại không phải là chính cô ấy. Trị liệu thôi miên của các bác sĩ cũng không phải là không có hiệu quả, Chu Tiểu Tình chẳng phải đã tỉnh lại đấy sao? Sau ba năm u mê ngây ngốc, cô ấy rốt cuộc cũng tỉnh lại.
"Cô Chu vì bị kích thích nên mới trốn vào thế giới của mình."
Bác sĩ nói:
"Tuy rằng chúng tôi còn chưa biết cô ấy bị điều gì kích thích, nhưng dựa theo điều tra của Văn tiên sinh, cô Chu đã bắt đầu xuất hiện tình trạng khác thường vào một ngày nào đó của ba năm trước đây. Trong khoảng thời gian cô Chu hôn mê này, chúng ta thông qua dẫn đường, để cô Chu trở về ngày hôm đó, chịu kích thích một lần nữa từ sự kiện kia, cô ấy mới có thể ý thức được thể giới của mình không phù hợp với lý tính, nhờ đó nhớ tới thân phận thật sự của mình mà tỉnh lại từ trong thế giới ảo giác."
Văn Hạo chỉ chăm chú nhìn Chu Tiểu Tình,"Cô ấy tỉnh lại, nhưng vẫn không trở về như cô ấy trước đây."
"Cô Chu cần thời gian để khôi phục."
Bác sĩ thở dài,"Còn thời điểm cô ấy có thể hoàn toàn khôi phục là khi nào, chúng tôi cũng không thể đưa ra đáp án chính xác."
Tinh thần con người là thứ khó nhất để đoán và tìm hiểu.
Văn Hạo đứng cạnh cửa sổ hồi lâu, đến lúc chạng vạng hắn mới rời khỏi. Trên di động là tin nhắn cha mẹ hắn gửi tới,"Phong Quang là vị hôn y sĩ ở trường cấp ba của con bé. Văn Hạo, bao giờ thì con đưa bạn gái về nhà?"
"Chờ bạn gái con ra khỏi bệnh viện tâm thần, con liền dẫn cô ấy trở về gặp cha mẹ."
Văn Hạo gửi xong tin nhắn, liền trực tiếp tắt máy đi.
Giống như Phong Quang sẽ không quan tâm đến cuộc sống của hắn, Văn Hạo cũng sẽ không chú ý tới việc Phong Quang sống như thế nào, không có ai nên là vai phụ trong cuộc sống của người khác.
Mỗi người, đều là vai chính của bản thân mình.
Chuyện xưa của người khác đã hạ một dấu chấm câu viên mãn, mà chuyện xưa của hắn, lại chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận