Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 70: Ngoại truyện 4 (Nhan Phi)

Quyển 27 - Chương 70: Ngoại truyện 4 (Nhan Phi)Quyển 27 - Chương 70: Ngoại truyện 4 (Nhan Phi)
Phong Quang đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn. Trên khuôn mặt thoáng hiện tái nhợt của hắn kia, cô chỉ thấy được sự thoải mái, nhưng cũng vì sự thoải mái đó mà cô không cách nào tưởng tượng được, khi nó mất đi, cô sẽ đau lòng đến mức nào.
"Không cần khổ sở vì tôi."
Nhan Phi hôn lên khóe mắt ướt át của cô, nhẹ giọng nói:
"Bây giờ tôi rất ổn."
Đúng vậy, hắn rất ổn. Chỉ cần giải quyết thêm một Nhan Sách thôi, thì trong cuộc sống của hắn và Phong Quang, sẽ không bao giờ có người gây phiền toái nữa. Phong Quang không thể không thừa nhận, cô cũng giống như người bình thường khác, rất khó làm được đẹp cả đôi bên.
Trong lòng cô hiểu rõ, Chu Tiểu Tình vô tội, nhưng trong lòng người ta luôn có một cái cân, nếu cùng đặt Nhan Phi và Chu Tiểu Tình tên đó, sức nặng của Nhan Phi tuyệt đối sẽ lớn hơn Chu Tiểu Tình.
Phong Quang không tốt sao?
Cũng không phải, nếu như Phong Quang và Văn Hạo được đặt trên một cái cân, Chu Tiểu Tình cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như Phong Quang vậy. Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, giống như người cũng có mức độ quan trọng khác nhau.
Đây là tính chất đặc biệt mà người nào cũng có.
"Nhan Phi. "
Hai tròng mắt Nhan Sách như có ánh sáng lạnh,"Anh thật sự... nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?!
Rốt cuộc cũng là song sinh, Nhan Phi suy nghĩ gì, Nhan Sách liền có suy nghĩ đó.
Nhan Phi ngước mắt, chậm rãi cong khóe môi,"Tôi cũng rất hoan nghênh cậu tiếp tục làm em trai tôi. Nhưng, cậu nguyện ý sao?"
Đáp án đương nhiên là không.
Nhan Sách đã từng thích theo sau anh trai như vậy, nhưng hiện tại, khoảng cách giữa hai người bọn họ đã quá xa, cho dù Nhan Sách muốn theo sau, hắn cũng không đuổi kịp, huống chỉ, Nhan Sách cũng không hề muốn đuổi theo. Bởi vì trong cuộc đời này có một người khác mà hắn muốn đi theo, đó chính là Hà Linh.
Nhan Sách giơ tay, súng trong tay chĩa thằng tắp về phía Nhan Phi. Đây là súng mà Hà Linh giao cho hắn. Hà Linh biết, nếu bà ta xảy ra chuyện gì, Nhan Sách nhất định sẽ không buông tha cho hung thủ, cho dù người này có là Nhan Phi.
Phong Quang nhìn thấy súng, phản ứng theo bản năng chính là che Nhan Phi ở phía sau mình. Ngay lúc tiếng súng vang lên, cô có thể kéo Nhan Phi rời khỏi chỗ, nhưng nếu bọn họ rời khỏi, viên đạn kia sẽ bắn trúng Chu Tiểu Tình ở phía sau bọn họ. Phong Quang cắn răng đẩy Nhan Phi ra, viên đạn kia cũng xuyên vào bả vai cô.
"Phong Quang!"
Nhan Phi ôm lấy thân thể Phong Quang, khi Nhan Sách lại muốn tiếp tục nổ súng, Nhan Phi ấn nút điều khiển từ xa trong tay. Tại nơi Nhan Sách đang đứng, tia laser màu đỏ chiếu xuống dày đặc.
Nhan Sách chưa phát ra tiếng nào đã bị cắt thành mảnh nhỏ. Cơ quan ở đây vốn là để phòng bị giá trị vũ lực đặc biệt lớn của Phong Quang, nhưng hiện giờ lại được dùng trên người Nhan Sách.
Phong Quang đã được Nhan Phi ôm, cô không nhìn thấy cảnh tượng phía sau Nhan Phi, nhưng nghe tiếng kêu đặc biệt lớn của Chu Tiểu Tình vọng lại, và cả không khí tràn ngập mùi máu tươi, cô biết đó nhất định không phải cảnh tượng tốt đẹp gì.
"Nhan Phi..."
Cô cố sức nâng bàn tay dính máu lên đặt trên mặt hắn. Khi phát hiện mình khiến mặt hắn bị thương nhẹ, cô muốn thu tay về, lại bị hắn cầm lấy.
Cô nói: "Đừng đau lòng..."
Cô biết lòng tốt của mình đã gây thêm rắc rối. Nếu vừa rồi cô không đẩy Nhan Phi ra, Nhan Phi đã sớm có thể dùng tia laser giết chết Nhan Sách.
"Tôi không đau lòng, tôi còn có Phong Quang."
Nhan Phi thấy Phong Quang đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn lại nhẹ giọng nói:
"Phong Quang ngủ trước một lát, ngủ rồi liền không đau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận