Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 9: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 9: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 9: Công lược sư phụ song tu
Nhưng Phong Quang nhìn gương mặt tươi cười của hắn, lại không thể nào mở miệng ra phản bác được, vì một khi phản bác, chẳng phải sẽ có vẻ là chính cô suy nghĩ viển vông sao? Cô cắn môi, ngẩng đầu căm tức nhìn hắn,"Ta không nói thắng ngươi nổi, đã được chưa?"
"Đừng đừng đừng, hiện giờ ta đang nghiêm túc thừa nhận sai lầm, chứ không phải muốn chọc cô tức giận lần nữa."
Thái độ của Ngư Côn hết sức tốt đẹp, chỉ có thể nhìn thấy thành ý của hắn, chứ không nhìn ra chút ý định true đùa cô nào cả
Lời từ trong miệng hắn nói ra đều là một dạng, Phong Quang không tin hắn, cô lại lần nữa bước chân lên cầu thang,"Nếu ngươi chân thành nhận sai, vậy hãy biến mất khỏi tầm mắt của ta là được."
"Đó..."
"Cho dù ngươi muốn đi theo ta ở ngoài tầm mắt của ta cũng không được!"
Cô quay đầu lại hét lên một câu, nhìn có vẻ như bị hắn chọc đến tức điên rồi.
"Cái này..."
"Câm miệng! Ta không muốn nghe ngươi nói!"
Phong Quang tiếp tục đi lên cầu thang. Một lát sau, phía sau cô truyền đến giọng nói tò mò của Ngư Côn,"Ta chỉ muốn nhắc nhớ cô... trên đầu cô mọc sừng."
Phong Quang trượt chân một cái.
"Cẩn thận!"
Ngư Côn tiến lên một bước đỡ thân mình cô từ sau lưng, tránh cho cô bị ngã từ cầu thang xuống. Phong Quang chưa kịp đứng vững đã vội vàng dùng tay che khuất đỉnh đầu.
Cô vừa quay đầu lại, liền mím môi giận dữ nói:
"Ngươi không được nhìn!"
"Nhưng ta đã nhìn thấy."
"Vậy ngươi cũng phải coi như không thấy!"
"Yêu cầu này... có chút làm khó người khác nha."
Ngư Côn tỏ vẻ buồn rầu nói. Dù sao cũng là chuyện hiếm lạ như vậy, chỉ cần thấy một lần thì sẽ rất khó quên. Phong Quang cắn môi, cô đẩy tay hắn đang đỡ mình ra, hung tợn nói:
"Nếu ngươi dám nói chuyện này cho những người khác, ta liền giết ngươi!"
Cô chạy lên cầu thang, trước khi vào phòng, cô còn hung tợn nói thêm một câu,"Đặc biệt là Phi Tử Diên, nếu ngươi nói cho nàng ấy biết, thì dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ đuổi giết ngươi!"
Dứt lời, cô mới đóng cửa phòng thật mạnh.
"Chân trời góc biển sao?"
Ngư Côn nhìn cửa phòng đóng lại, hắn hết sức hứng thú sờ lên cằm mình, tiếp theo liền không nhịn được mà cười nói:
"Bốn chữ này thật sự khiến người ta chờ mong nha..."
Đêm nay của Phong Quang trôi qua trong sự thấp thỏm.
Cô không dám ngủ quá say, chỉ sợ sẽ có người cầm đạo tiến vào cắt thịt mình. Đối với chuyện người đời đều muốn ăn thịt rồng này, cha mẹ cô đã truyền đạt thật sự thành công, thế nên cô vẫn luôn lo sốt vó, chỉ sợ con rồng nhỏ cao quý là mình sẽ thành đồ ăn ngon trong miệng người khác.
May mà đến hừng đông cũng không xảy ra chuyện như cô tưởng tượng. Phong Quang không chút chần chờ, ngày mới vừa đến, cô liền lập tức thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà trọ, chạy lấy người. Vẫn may là trời còn sớm nên không có tình cảnh cô lo lắng là Ngư Côn và Phi Tử Diên canh trước cửa nhà trọ.
Chỉ là cô càng đi về phía ngoại thành thì càng thấy cảnh vật tiêu điều hơn, nạn dân hai bên đường cũng càng nhiều, có không ít người nằm trên mặt đất cùng nhìn chăm chăm vào quần áo hoa lệ trên người thiếu nữ, dường như đang ấp ủ điều gì, nhưng không ai dám thật sự tiến lên.
Phong Quang tỏa tỉnh lực ra cảm ứng hết một lượt, đây chỉ là nhân loại bình thường, cho dù nhóm người này muốn xông lên làm gì, cô cũng có thể ứng phó được.
Tuy Phong Quang đề phòng cao độ, nhưng chưa chờ đến lúc có ai xông lên gây bất lợi cho mình, ngay khi cô sắp đi qua cái thôn tiêu điều đó, cô mơ hồ nghe thấy tiếng người từ một căn nhà rách nát truyền ra.
Còn là giọng nữ.
Ở vùng hoang vu dã ngoại, lại là khu vực tụ tập nạn dân, lại truyền ra một giọng nữ... Phong Quang lập tức nghĩ tới chuyện không may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận