Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 30: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 30: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 30: Công lược sư phụ song tu
"Hoang đường!"
Lão nhân phất tay áo,"Vô lễ như vậy, không cho ngươi vào Vô Vọng Thiên là quyết định chính xác!"
Phong Quang khinh thường nói:
"Ông tưởng ta thật sự coi trọng Vô Vọng Thiên của các ông chắc! Nếu không phải vì Vô Nhai, bổn tiểu thư còn lâu mới rời khỏi nhà, lại bò lên núi cao như vậy chỉ để đến cái nơi chim không thèm j như Vô Vọng Thiên này của các ông!"
Người xung quanh đều thầm hít một hơi, xem ra kinh sợ không nhỏ, rốt cuộc thì đây cũng là địa bàn của Vô Vọng Thiên, mà Vô Vọng Thiên lại là môn phái tu tiên lớn nhất trong lòng mọi người. Phong Quang đứng đây khoác lác mà không thấy ngượng nói Vô Vọng Thiên là nơi chim không thèm j, thật sự không thể không bội phục dũng khí của cô.
Đạo lý này chẳng lẽ Phong Quang lại không hiểu sao?
Đương nhiên cô hiểu, nhưng dù sao cũng định trước sẽ không vào được Vô Vọng Thiên, còn không cho cô làm bừa một trận, muốn cô chịu ấm ức sao? Đây không phải là phong cách của cô!
"Quan trọng hơn là..."
Trong mắt Phong Quang toát ra lửa giận, cô không quên che khuất đỉnh đầu mình,"Nếu ta đã không đạt, chẳng lẽ các ông không thể cho ta biết ở chân núi sao? Chờ đến khi ta lên núi xong mới nói là ta không đạt, đầu óc các ông có bệnh hết à, không biết người không ngự kiếm phi hành mà tự bò lên trên sẽ mệt lắm sao!?2"
"Ngươi, ngươi..."
Lão nhân vươn ngón tay ra, run rẩy chỉ vào Phong Quang, nhìn đã biết là bị chọc tức không nói được thành lời.
Phong Quang cũng không sợ hãi. Một khi cô đã nổi giận thì không phát hỏa xong, cô tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được,"Ngươi gì mà ngươi? Các ông làm việc không dùng đầu mà nghĩ, chẳng lẽ ta nói sai rồi à? Cái gì mà Vô Vọng Thiên, không phải chỉ là một môn phái xây trên núi thôi sao? Ngay cả cái mép trời cũng còn chưa chạm tới, đã kêu mình là Vô Vọng Thiên, thật đúng là tưởng trên đời này ai cũng muốn lên trời chắc! Ở đây ta cũng nói rõ luôn, nếu không phải ta muốn theo đuổi Vô Nhai, ta còn lâu mới chạy đến cái nơi quỷ quái này!"
Mọi người hít khí càng sâu, nếu vừa rồi việc Phong Quang khinh thường Vô Vọng Thiên đã khiến mọi người bất ngờ, vậy lời cô nói hiện tại, trong mắt người ta liền có vẻ như không muốn sống.
Vô Vọng Thiên có hai đại Kiếm Thánh, ba đại trưởng lão, lại thêm một người được xưng là rất rảnh rỗi - Vô Nhai Quân. Vô Nhai Quân ở Vô Vọng Thiên đã bao nhiêu năm thì không ai biết, chỉ biết là trước nay hắn đều mặc kệ chuyện của Vô Vọng Thiên, hoạt động lớn nhỏ trên Vô Vọng Thiên hắn cũng chưa bao giờ tham dự, càng hiếm khi lộ diện trước mặt người khác, nhưng truyền thuyết về hắn ở giới Tu Tiên tuyệt đối không ít chút nào.
Ví dụ như, Vô Nhai Quân kỳ thật đã sớm tới thời điểm độ kiếp thành tiên, chỉ là hắn không muốn trải qua cuộc sống thanh lãnh Tiên giới, nên mới trì hoãn không muốn phi thăng, lại ví dụ như, Vô Nhai Quân đã từng vì một cô gái câm mà diệt cả một thành trì, có không ít thiếu nữ đều ảo tưởng Vô Nhai Quân đã làm đến mức vậy thì sẽ tình sâu nghĩa nặng cỡ nào, lại ví dụ như, Vô Nhai Quân là một người rất vô tình vô nghĩa, bởi vì về sau hắn bỏ mặc cô gái câm kia, nên mới khiến nàng ta thắt cổ tự sát, biến thành lệ quỷ, lang thang trên đỉnh núi Lạc Nhật Phong mà Vô Nhai Quân ở.
Nhưng truyền thuyết tóm lại vẫn là truyền thuyết, Vô Nhai Quân vốn xuất quỷ nhập thần nên những việc này cũng không ai chứng minh được.
Thế mà bây giờ lại có một tiểu nha đầu nông nổi quang minh chính đại nói nàng mơ ước nam nhân trong truyền thuyết kia!
Phong Quang đâu chỉ đơn giản là mơ ước. Nếu có thể nhìn thấy người, cô đã sớm dùng cả tay lẫn chân bám dính lấy người ta rồi!
"Đúng là ăn nói linh tinh! Đồi phong bại tục!"
Lão nhân cực kỳ tức giận,"Người đâu! Mau ném nha đầu không biết trời cao đất rộng này xuống núi cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận