Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 46: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 46: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 46: Công lược sư phụ song tu
Phong Quang u buồn nhéo thịt trên mặt mình,"Bởi vì ăn quá ngon... dường như ta cũng béo rồi."
Cô hiện tại chẳng phải vì mình tăng thêm thịt mà đặc biệt u buồn hay sao?
"Không béo, không béo, rất xinh đẹp mà."
Phi Tử Diên cười hì hì nói:
"Cô vốn dĩ rất gầy, béo một chút cũng tốt, hơn nữa có thể được sư phụ nấu cơm riêng cho ăn, đây là chuyện may mắn biết bao, có vẻ Vô Nhai Quân là một sư phụ tốt đó."
Đương nhiên Phi Tử Diên cũng cảm thấy phụ mình rất tốt, chỉ là Thiết Cơ Tử là một nam nhân cao lớn thô kệch, trong cuộc sống ngay cả tự chăm sóc mình cũng là một chuyện rất khó khăn, miễn bàn đến việc cẩn thận chăm sóc cho hai đệ tử này. Nói cách khác, Thiết Cơ Tử ngoại trừ dạy dỗ tiên pháp cùng tri thức cho Phi Tử Diên và Thiên Hi, những cái khác đều là do hai người họ tự lực cánh sinh.
Phong Quang không hiểu sao Phi Tử Diên lại hâm mộ mình, nhưng cảm giác của cô đối với Phi Tử Diên, vẫn tốt hơn Thiên Hi nhiều lắm. Cho dù Phi Tử Diên là nữ chính, cô cũng không thể không thừa nhận, Phi Tử Diên không khiến người ta ghét chút nào.
"Chuyện cô nói ta đã biết, ta sẽ nói với sư phụ. Nếu không có việc gì thì cô đi đi."
Tuy rằng cũng không chán ghét Phi Tử Diên, nhưng Phong Quang luôn cảm thấy mình vẫn không nên quá gần gũi với nữ chính thì tốt hơn, rốt cuộc thì vị nam chính sau lưng nàng ta cũng không phải loại tốt đẹp gì.
"Ta lần này tới chủ yếu là để thăm cô, nói cho cô chuyện tham gia đại hội chọn pháp bảo cũng chỉ là thuận tiện."
Phi Tử Diên lại cười kéo tay Phong Quang,"Ta nghe nói, muốn lên Lạc Nhật Phong một chuyến là rất khó khăn, nhưng cô lại có vẻ không thích ra ngoài chơi lắm, nên lần gặp mặt này, thật sự quá khó có được."
Đúng vậy, nếu Vô Nhai ở đây, chỉ sợ bây giờ Phi Tử Diên cũng đã bị đuổi xuống núi.
Phong Quang to cả đầu, loại cảm giác phiền toái hiện tại chính là cô không muốn làm bạn với người này, nhưng người này lại tràn đầy vui mừng cho rằng hai người đã là bạn, càng quá đáng hơn chính là, Phi Tử Diên hoàn toàn không có điểm xấu nào cả! Ngược lại, Phong Quang còn cảm thấy liệu có phải mình đã làm sai hay không.
Cô rút tay mình ra, ho khan một tiếng.
"Cái này... tối hôm qua ta ngủ không ngon, vốn định về phòng ngủ tiếp..."
"A, vậy sao?"
Phi Tử Diên cũng không phải người không thông tình đạt lý, nếu Phong Quang đã nói như vậy, nàng ta cũng liền cười nói:
"Vậy cô trở về nghỉ ngơi đi, ta đi trước. Lần sau có cơ hội ta lại đến tìm cô nói chuyện phiếm."
Không... Cô tốt nhất đừng tới!
Phong Quang kêu rên trong lòng. Đối với kiểu nữ nhân không chút tâm cơ này, cô thật sự không có cách nào cả!
"Phong Quang, tạm biệt."
Phi Tử Diên vẫy tay, lại nhìn phía sau Phong Quang nói:
"Tiểu Tú cô nương, cảm ơn cô đã dẫn đường cho ta."
Tiểu Tú cô nương nào!?
Phong Quang quay đầu, không hề nhìn thấy ai, lại dần cảm thấy một tuồng âm khí. Cô cứng đờ quay đầu lại, quyết đoán nắm lấy tay Phi Tử Diên đang chuẩn bị rời khỏi.
Phi Tử Diên lại vui vẻ hỏi:
"Phong Quang, cô lưu luyến ta sao?"
Không... Cô chỉ sợ thôi mà.
"Cô vừa mới... vừa mới nói... cái gì... cái gì mà Tiểu Tú cô nương?"
Cả người Phong Quang phát run, ngay cả giọng nói cũng run run rẩy rầy.
"Chính là Tiểu Tú cô nương đó."
Phi Tử Diên chớp chớp mắt, nhìn phía sau Phong Quang nói:
"Khi ta lên núi thì bị lạc đường trong rừng trúc, là Tiểu Tú cô nương đã dẫn ta tới đây."
"Nhưng... Nhưng mà... Sắc mặt Phong Quang trắng bệch, lắp bắp nói:
"Ta không thấy, thấy được người phía sau ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận