Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 64: Ngoại truyện 4 (Vô Nhai)

Quyển 28 - Chương 64: Ngoại truyện 4 (Vô Nhai)Quyển 28 - Chương 64: Ngoại truyện 4 (Vô Nhai)
"Tiến sĩ!"
Không ít người kinh hãi hô lên,"Ngài đang làm gì vậy? Trong máy tính này còn có không ít số liệu thực nghiệm của chúng ta, một khi bị mất đi liền vĩnh viễn không thể chữa được!"
Để Sáng Thế khôi phục mặc định chẳng qua cũng chỉ giống như di động khôi phục trạng thái ban đầu mà thôi. Nhưng Vô Nhai đập như vậy, nói cách khác chính là muốn phá hủy hoàn toàn!
Đối với nhân viên nghiên cứu mà nói, thành quả thực nghiệm có thể coi như đứa con của chính bọn họ, bạn nói xem, bọn họ mất bao nhiều năm như thế mới "thai nghén" ra được một đứa con lại cứ như vậy bị huỷ hoại, sao có thể không đau lòng!?
Vì bị cạnh kim loại sắc bén cắt vào, tay Vô Nhai xuất hiện mấy vết thương, đặc biệt chói mắt trên cánh tay thon dài trắng nõn.
Nhưng Vô Nhai Lại như không hề phát hiện, hơn nữa hắn còn như không cảm thấy đau, chỉ rũ mắt nhìn con chip màu lam trong tay mình, những tiếng ồn ào xung quanh cũng không vào được tai hắn, trong mắt hắn bỗng hiện lên một vẻ ôn nhu.
Chậm rãi nắm chặt chip
"Tiến sĩ! Ngài đi làm gì vậy?"
Có người kêu to, còn có người quan tâm muốn đuổi theo.
Vô Nhai không quay đầu mà để lại một câu:
"Tôi đi đón vợ tôi về nhà."
Chỉ một câu này, khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn.
Tiến sĩ... kết hôn lúc nào?
Đợi đã, chẳng lẽ có người đã thay thế được địa vị "nửa kia" của máy tính trong lòng tiến sĩ rồi sao!?
Sau lưng có bao nhiêu suy đoán, Vô Nhai cũng không để ý tới, bảo bối duy nhất của hắn hiện tại cũng chỉ có con chip màu lam vẫn luôn nằm trong tay mà thôi.
Nói đúng ra, là..."mã Bug" trong chip này.
Chip màu lam chứa mã nguồn của Sáng Thế. Mã nguồn được cất giữ ở đâu, điều này chỉ có một mình Vô Nhai biết được.
Không sai, hắn không thể ngăn cản chương trình máy tính khôi phục Chỉ cần trong hai mươi giây hắn có thể... lấy được mã nguồn của Phong Quang.
Nếu vậy, Phong Quang sẽ không biến mất.
Hắn về tới phòng thí nghiệm của mình. Khi cắm chip vào máy tính, người như hắn cũng không nhịn được mà run tay.
Hắn không thể cho phép xảy ra chút sai lầm nào, cơ hội chỉ có một lần, mà hắn chỉ có thời gian hai mươi giây. Nếu hắn không ở đây... Nếu Phong Quang nhìn thấy thế giới xung quanh dần dần sụp đổ...
Cô sẽ bất lực đến chừng nào?
Vô Nhai không dám tưởng tượng, tiểu nha đầu hắn che chở "mười năm" sẽ sợ hãi đến đâu.
Đúng thế, hắn không thể rời khỏi cô quá lâu được.
Chip rốt cuộc cũng cắm vào máy tính, tất cả mã nguồn lập tức hiện lên trên màn hình, muốn tìm ra đoạn mã của Phong Quang cũng không dễ dàng, huống chỉ còn phải tìm trong hai mươi giây ngắn ngủi.
Vô Nhai chưa từng cảm thấy tốc độ thời gian trôi đi nhanh như thế, khi bàn tay phát run của hắn dừng lại, hắn nhìn dữ liệu đã được ghi vào một đĩa khác, ba giây sau, màn hình hiển thị thông báo chip màu lam đã hoàn thành khôi phục mặc định.
Tảng đá trong lòng Vô Nhai rốt cuộc cũng rơi xuống, nhưng những việc hắn phải thực hiện vẫn rất nhiều. Hắn chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ bảo vệ một đoạn mã nguồn đến như vậy. Bởi vì hắn biết, một khi đoạn mã này mất đi, hắn sẽ không bao giờ có thể tìm lại được nữa.
Bỗng nhiên, số liệu đang chạy chợt biến thành chữ viết:
"Vô Nhai... Vô Nhai..."
Trước mắt hắn, khắp màn hình chỉ hiện chữ "Vô Nhai".
Bạn cần đăng nhập để bình luận