Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 20: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 20: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 20: Công lược phù thủy hắc ám
Phong Quang không chú ý tới động tác nhỏ bảo vệ mình của Hermann, cô còn đang ôm chặt cổ hắn kêu to,"Hermann! Ta cảm giác được vừa có thứ gì đó chạm vào ta! Nhão nhão dính dính! Chẳng lẽ có quái vật?!"
Con gái ấy mà, đều sẽ sợ mấy loại động vật kiểu nhớp nháp mềm oặt, ví dụ như con rắn, con giun... Cô không biết thứ vừa mới chạm vào mình là thứ gì, tóm lại cô cũng không muốn biết, chỉ cần thứ không biết tên kia đừng tiếp tục chạm vào cô là tốt rồi!
Cô dường như cũng không chú ý tới, đây là lần đầu mình gọi tên hắn ra. Yết hầu Hermann khẽ động."Công chúa điện hạ..."
"Ta không muốn ở đây!!!"
Không đợi người ta nói hết lời, cô đã kêu ầm ï:
"Hermamn, đưa ta rời đi!"
Hắn hơi trầm mặc.
"Hermann!"
Cô lại lần nữa bất mãn kiêm sợ hãi kêu lên, không hiểu vì sao lúc này hắn lại không có động tĩnh.
Trong bóng đêm, Hermann rũ mắt, giọng hắn dường như trầm hơn,"Được, ta đưa cô rời đi."
Ngay khi Hermann sắp sửa khởi động pháp trận , cửa đã bị người ta phá mở, có người cầm đèn dầu xông tới,"Kẻ nào dám tự tiện xông vào cấm địa!"
Có ánh đèn, căn phòng tăm tối cũng sáng lên.
Cả dãy lồng sắt, chứa các loại ma chủng hình thù kỳ quái, tuy rằng bọn họ còn một số chỗ giữ dáng vẻ con người, nhưng có thể thấy được bọn họ dường như đã đánh mất lý trí.
Mà thứ vừa mới chạm vào Phong Quang, chính là một con bạch tuộc cực lớn đang ghé vào bên chân Hermann... Nhưng ngoại trừ xúc tua, nó lại không giống bạch tuộc. Nó to hơn bạch tuộc, hơn nữa còn có răng nanh, không có mắt, đầu thịt tròn tròn mum múp, thoạt nhìn hung dữ đáng sợ, hơn nữa xúc tua nhỏ nhất của nó vẫn lớn hơn cánh tay người.
Nhìn thấy loại sinh vật không tên xấu xí này, Phong Quang càng bám chặt vào người Hermann không chịu xuống!
"Giám mục Hermanmn... Còn có... Công chúa điện hạ?"
Môêt†t đám naười noâv naếc đứng ở ca. chơt† cá cảm điác rất mãnh liêt rằng bọn họ đã xuất hiện không đúng thời điểm.
Nhưng bọn họ đều vì chức trách của mình mới chạy tới. Bọn họ nhận lệnh canh giữ ngục giam, nghe được giọng nữ từ ngục giam truyền đến, đương nhiên phải chạy tới nhìn xem thế nào, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn họ liền gánh không nổi sự trừng phạt của Giám mục Hermann.
Giờ phút này, Phong Quang lại hiếm khi ăn ý với Hermann như vậy, bọn họ an tĩnh trong chớp mắt, cô ý thức được hành động của mình không ổn nên chậm rãi xuống khỏi người Hermann, chỉ là chân cô vừa chạm xuống mặt đất, con bạch tuộc biến dị kia liền giật giật xúc tua, chân Phong Quang lập tức lại rụt về, lưu loát bám trên người Hermann, lúc này nói gì cũng đều không muốn xuống.
Hermann thật ra lại bình thản duỗi tay nâng mông cô, hắn không chút cảm xúc mà nói:
"Đây là sủng vật của ta, Kemira."
Ổ... Đây là sủng vật nha!
Nhưng cái dạng này căn bản là không giống sủng vật!!!
Phong Quang trừng mắt nhìn Hermann,"Hermann, ta cảm thấy ngươi cần thay đổi gu thẩm mỹ một chút!"
Tôn kính cùng sợ hãi gì đó đều đi tìm chết đi, cô chỉ biết mình bị sủng vật của hắn dọa sợ tới mức thê thảm!
Nghe cô gọi thằng tên Hermann, đám người ngây ngốc đứng ở cửa hút khí kinh hãi.
Phản ứng của Hermann lại có chút ý vị sâu xa, hắn không tức không bực, đương nhiên, cho dù hắn cảm thấy vậy, những người khác cũng không nhìn ra nổi. Một tay khác của hắn đặt trên eo Phong Quang, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, hai người liền biến mất khỏi gian phòng tăm tối này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận