Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 24: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 24: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 24: Công lược phù thủy hắc ám
Phong Quang: "Eve."
Eve nhận lệnh bước lên nhìn, một lát sau, cô quay đầu lại nói:
"Điện hạ, là một người đàn ông chết đuối. Hắn còn sống, chỉ bị ngất thôi."
Phong Quang cũng đi qua, cô thấy rõ người đàn ông nằm trên mặt đất, quần áo trên người hắn ta đều loại vải dệt rất quý, hẳn đây là một thanh niên quý tộc rồi. Đợi đã... thanh niên quý tộc?
Ngày tháng trôi qua quá lâu, Phong Quang suýt nữa đã quên mất mình đang ở trong truyện cổ tích "Nàng tiên cá". Cô vẫn chưa quên thân phận của mình là công chúa nước láng giềng cứu hoàng tử. Nói cách khác, thanh niên quý tộc hiện đang nằm trước mặt cô rất có thể chính là hoàng tử đó!
Phong Quang lập tức lui ra phía sau vài bước, tựa như người trên mặt đất kia chính là mãnh thú vậy,"Eve, không cần lo cho hắn, chúng ta đi!"
"Vâng, điện hạ."
Eve là cận vệ của công chúa, không phải người chuyên làm từ thiện, nếu điện hạ không hạ lệnh đi cứu người, vậy cô ấy cũng không cần xen vào việc của người khác.
Phong Quang vừa mới xoay người, liền thấy được một bóng người màu đen, là Hermann, hắn đang nhìn cô, lại không nói gì cả.
Cô khựng lại, chợt nghĩ tới Hermann tuy nhìn có vẻ lạnh nhạt vô tình, nhưng trên thực tế hắn lại là người thiện lương có tâm nguyện vĩ đại cứu giúp ma chủng thành người bình thường.
Xong rồi... liệu hắn có cho rằng mình thấy chết mà không cứu, là một người không có lòng thương hay không?
Phong Quang rất mất tự nhiên ho khan hai tiếng, lại nói với Eve:
"Eve, sinh mệnh là một thứ rất thiêng liêng, chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu? Mau đưa người về, chúng ta tìm bác sĩ khám cho hắn."
"Tuân lệnh, điện hạ."
Phản ứng trước sau của Phong Quang khác biệt quá nhiều, nhưng Eve cũng không hỏi, cô ấy lại trở về chỗ người đàn ông hôn mê kia.
Phong Quang bày ra vẻ tươi cười lễ phép nhìn Hermann,"Tòa Thánh đã từng dạy người đời, khi thấy người gặp nạn, chúng ta phải đưa tay giúp đỡ. Giám mục đại nhân, không cần quá khen ngợi ta, đây là việc ta nên làm." Hermann không nói gì, hắn bước lên phía trước, đến khi nhìn chằm chằm người ta tới mức da đầu tê dại, hắn mới mở miệng nói:
"Công chúa điện hạ."
"Vâng?"
Phong Quang yểu xìu trả lời, chờ nghe lời khen của hắn.
"Tòa Thánh không hề bảo cô cứu một người đàn ông"
Phong Quang nghe xong liển sửng sốt, cô khó hiểu nhìn Hermanmn,"Cứu người còn phải phân chia nam nữ sao?"
"Cũng không phải."
Giọng Hermann giống như giếng cổ không gợn sóng, hắn nói:
"Nhưng người công chúa cứu chỉ có thể là lão nhược bệnh tàn(1) "
"Ngươi có ý gì?"
Phong Quang nhíu mày, nhìn như sắp nổi giận,"Ý ngươi là với bản lĩnh của ta thì chỉ cứu được lão nhược bệnh tàn thôi sao?"
"Ta chỉ cho rằng, công chúa điện hạ sẽ không cảm thấy hứng thú với nam giới lão nhược bệnh tàn"
"Ngươi lo rằng ta sẽ thích người đàn ông ta cứu?"
Phong Quang tức giận trong lòng,"Ta cũng biết quy cũ có được không? Ta là công chúa Hạ quốc, cũng là người thừa kế duy nhất của Hạ quốc, ta không thể tùy tiện thích một người đàn ông. Ngươi đừng có nghĩ ta còn ấu trĩ hay không hiểu chuyện, ta đã không còn là tiểu nha đầu lỗ mãng hay gặp rắc rối của mười năm trước kia. Giám mục đại nhân, ngươi hẳn nên quan tâm đến chuyện tuyển chọn Thánh Nữ chứ không phải nhìn chằm chằm vào ta để bởi móc lỗi sai!"
Cô vốn không định quan tâm đến người trẻ tuổi rơi xuống nước kia, nếu không phải lo hình tượng của mình trong mắt Hermann sẽ biến thành lạnh nhạt vô tình, thì hiện tại cô đã sớm bỏ đi!
Mắt Hermann hơi rũ xuống, nhìn thiếu nữ chỉ cao tới ngực mình, hắn dường như thoáng cong khóe mắt:
"Điện hạ giận ta, hóa ra là vì chuyện Thánh Nữ"
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Lão nhược bệnh tàn: Người già cả, yếu đuối, bệnh nặng, tàn phế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận