Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 30: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 30: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 30: Công lược phù thủy hắc ám
Hermann hơi chớp mắt,"Không sao, điện hạ hôn ta thì cũng vậy thôi mà."
"Chàng!" Phong Quang bị câu trả lời này của hắn làm cho không biết làm thế nào, cô cắn môi,"Hermann, chàng không được trêu đùa ta."
Hermann rũ mắt nhìn cô,"Ta không có thói quen trêu đùa."
Đây là lời nói thật, bởi hắn trước nay đều không hay nói giỡn.
Phong Quang chợt cảm thấy mình có chút làm kiêu, cô không khỏi lại nắm cổ áo Hermann, sắc mặt thoạt nhìn hết sức rối rắm,"Vậy chàng... chàng làm những chuyện đó với ta... tức là thế nào?"
"Ta muốn làm những việc này với điện hạ, thì... liền làm."
Nói xong, hắn lại cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nói:
"Đối với điện hạ, ta có khát vọng rất lớn."
Phong Quang tự động hiểu những lời này thành "Tôi rất muốn ngủ với em". Mặt cô ửng đỏ, lại không chắc chắn mà thấp giọng hỏi: "Này... Ta có thể hiểu ý chàng là... là..."
"Không chỉ đơn giản là thích."
Nếu cô vẫn không dám nói ra nửa câu sau, hắn cũng liền quyết đoán nói ra,"Ta nghĩ, đây là một loại tình cảm... còn mãnh liệt hơn thích. Đó là điều mà Tòa Thánh chưa từng dạy ta."
Hắn ôm cô chặt hơn nữa, khiến cô dán sát vào thân thể hắn hơn, cũng khiến cô lại lần nữa cảm nhận được, hắn thật sự có khát vọng rất mạnh mẽ đối với cô.
Đương nhiên, tuyệt đối không phải hai chữ "dục vọng" đơn giản như thế.
Phong Quang ngẩn người, nhấp môi, cô vùi đầu trên ngực hắn, tiếp theo mới tội nghiệp nói:
"Ta cho rằng chàng không thích ta. ."
"Vì sao lại nghĩ vậy?"
Hermann ôm cô ngồi xuống trên cỏ, cũng đặt cô ngồi trên đùi mình. Hắn cúi đầu, lại hôn làn da bên gáy cô, vẫn cảm thấy không đủ thỏa mãn, hắn lại ôm cô càng chặt, thỉnh thoảng xoa gáy cô. Cho dù tâm can sớm đã mềm như nước, trên mặt hắn cũng không biểu hiện điều gì.
Phong Quang rầu rĩ nói: "Ngay từ nhỏ, lần nào chàng nhìn thấy ta cũng đều muốn phạt ta..."
"Đó là bởi điện hạ đã làm chuyện sai trái."
Quả thực khi đó mỗi lần Phong Quang gặp hắn đều là lúc cô phạm lỗi, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ khi cô còn bé, cũng là khi cô muốn ăn vụng thịt trong thời gian ăn kiêng. Nghĩ thế nào thì cô cũng để lại cho người ta rất nhiều ấn tượng không tốt.
"Ta phạm nhiều lỗi sai như vậy..."
Phong Quang lẩm bẩm nói:
"Sao chàng lại thích ta?"
Đây hình như là một chuyện rất kỳ quái.
Hắn dán bên tai cô nhẹ giọng nói:
"Ta không cách nào trả lời chính xác được."
Chỉ là khi hẳn nhận ra không thích hợp, tầm mắt hắn đã sớm không thể rời khỏi cô.
Phong Quang lại ngẩng đầu, bắt lấy tay hắn hỏi:
"Cho nên chàng đã sớm thích ta sao?"
Vấn đề này dường như rất quan trọng. Đối với mỗi một cô gái, vấn đề này trước nay vẫn quan trọng như thế.
Hắn dừng một chút, ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm cằm cô, đầu tiên là khẽ cắn môi cô, lại ôn nhu mà triển miên hôn thêm cái nữa.
Nên sớm chừng nào?
Hermann cũng hoàn toàn không biết, nhưng hiện tại trong mắt hắn chỉ có một việc quan trọng, đó chính là hắn rốt cuộc có thể thân mật cùng cô.
Hắn đã từng ảo tưởng hình ảnh hôn cô trong đầu vô số lần, nhưng bất luận ảo tưởng hoàn mỹ cỡ nào, vào giờ phút này, khi hắn thật sự có thể hôn cô, những ảo tưởng đó cũng liền trở nên không đáng nhắc tới.
Mới đầu Phong Quang quả thật cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô cũng không thể không trầm mê trong nụ hôn ôn nhu của hắn. Cô khẽ hé môi, chủ động bắt đầu đáp lại nhiệt tình của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận