Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 56: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 56: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 56: Công lược phù thủy hắc ám
Nhưng rất nhanh, khi Arnold nghĩ tới việc Hermann có thể vì Phong Quang mà phản bội Giáo hội, hắn lại không do dự nữa mà đi theo.
Hermann dẫn Arnold đi tới tầng cao nhất của nhà thờ. Sau khi đi qua hành lang thật dài, tới căn phòng cuối. Đây là nơi ở của Giáo Hoàng, ngày thường nếu không được Giáo Hoàng cho phép, những người khác sẽ không thể tùy ý đi lên.
Hermamn lại có chìa khóa của gian phòng này. Hắn mở cửa phòng, trong phòng tối đen, Arnold đi theo vào, cửa cũng theo đó mà đóng lại.
Arnold hết sức đề phòng,"Này, Giám mục Hermann, ngươi không cảm thấy nơi này quá tối sao?"
"Giáo Hoàng thích bóng tối."
"Vậy đúng là kỳ quái thật. Chẳng phải ông ta tôn thờ ánh sáng sao?"
Arnold thuận miệng đáp lại một câu. Hắn đoán, chẳng lẽ tình hình sức khỏe của Giáo Hoàng này đã rất xấu, nên ngay cả khi có người ngoài vào cũng không phát hiện ra.
"Bóng tối có thể che giấu rất nhiều thứ không muốn người ta biết."
Hermann dứt lời, ánh nến bốn phía liền sáng lên, chiếu khắp phòng.
Hết thảy trong phòng đều bộc lộ trong tầm mắt, Arnold nhìn Hermann đứng ở cửa, lại lui ra sau một bước,"Đó... là gì?"
Trong phòng xếp đầy quan tài thủy tinh. Trong quan tài thủy tỉnh lại chỉ có hai loại người, trong đó không dưới hai mươi chiếc quan tài thủy tinh, phần lớn đều chứa thân thể bé trai sáu bảy tuổi, chỉ có một thân thể là của nam giới trung niên.
"Bọn họ... đều do ngươi giết?"
Arnold trầm giọng hỏi. Trong đây đều là trẻ con nằm bất động, tin chắc người có lương tri nhìn thấy nhiều thi thể trẻ con như vậy cũng sẽ cảm thấy căm giận khó yên.
Hermann giơ tay, nhẹ nhàng đặt trên nắp một chiếc quan tài, hắn nhìn người nằm trong đó, nói với vẻ lạnh nhạt:
"Bọn họ chỉ là thể xác mà thôi, còn chưa từng sống, nói gì đến tử vong?"
Lúc này Arnold mới chú ý tới, hóa ra trong số quan tài thủy tỉnh kia còn có một bé gái, cô bé kia đang ngủ trong chiếc quan tài dưới tay Hermamn. Cũng không biết Hermann đang nghĩ tới điều gì, hắn nhìn thân xác bé gái trong quan tài thủy tinh đó, ngay cả ánh mắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Nếu điều Hermamn nói là thật... Arnold nghỉ ngờ hỏi,"Hermann, những thể xác đó... Ngươi rốt cuộc dùng làm gì?"
"Ngươi còn không nhìn ra sao?"
Hermann ngước mắt, ánh mắt bình thản không gợn sóng.
"Ta đã đi trên con đường của sự sống vĩnh cửu, mà ngươi, chẳng qua chỉ là một con kiến đáng thương với sinh mệnh ngắn ngủi mà thôi."
"Chẳng lẽ. . Hermann ngươi..."
Arnold nhìn thân thể nam giới trưởng thành duy nhất đó, chợt có một suy đoán hết sức khó tin.
"Cái thể xác già nua này ta còn chưa kịp tiêu hủy."
Hermann cũng nhìn về phía thân xác trung niên kia. Bởi vì mấy ngày nay, hắn chỉ cần có thời gian liền hận không thể đi tìm Phong Quang triển miên mọi lúc, sao còn có thể nhớ rõ chuyện này? Hắn cười khẽ một tiếng với Arnold, nhưng tiếng cười đó lại không hề khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng.
"Từ khi Tòa Thánh được thành lập tới giờ, các đời Giáo Hoàng đều là ta, chưa bao giờ có ngoại lệ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận